71
Chuyện Thu Diệc Diệu và Khương Nặc bất hoà, lúc bọn họ ở lớp 10 đã lan truyền ầm ĩ ra khắp cả trường, thầy giáo hoàn toàn nghĩ lời của Thu Diệc Diệu chỉ là lời châm biếm, ông ôm chặt lấy cậu để cho Khương Nặc đi.
"Tớ đi đây." Khương Nặc mỉm cười cúi người, đưa đầu đến trước mặt của Thu Diệc Diệu.
Mẹ nó cậu còn dám tìm đường đến bờ vực cái chết à?!
Cả người của Thu Diệc Diệu đều đã bị thầy giáo giữ lấy, không thể nhúc nhích được nên chỉ có thể dùng mắt trừng hắn.
Nỗi buồn êm đẹp khi biệt ly cứ như vậy mà toang, không còn nữa.
Rõ ràng vừa rồi còn muốn ôm hắn một chút sau đó chia tay, nhưng lần này đã bị làm cho mất hết cảm xúc.
Bài tập ngoài giờ nhiều như vậy, muốn ép khô cậu có phải không!
Động tác của Khương Nặc bị thầy giáo xem là khiêu khích, ông nóng vội tới không chịu được, "Em đừng nói nữa, mau đi nhanh đi!"
Vì thế, lần xa nhau đầu tiên sau khi hẹn hò của bọn họ cứ như vậy mà kết thúc bằng một trò khôi hài ồn ào.
Tiếng gầm rú của động cơ xe buýt cũ vang lên, chở theo nhiều người rời đi.
Trần Gia Huy vẫn còn rất ngốc, hai vị này tại sao ban nãy vẫn còn tốt đẹp mà đột nhiên lại muốn đánh nhau? Vừa rồi bận xem náo nhiệt khiến cho cậu với Từ Thành cũng chưa kịp nói thêm câu nào.
"Đi thôi." Thu Diệc Diệu nghiêng người đeo balo lên.
"Cậu...!muốn đánh Khương Nặc thật hả?" Trần Gia Huy do dự nói.
"Nói nhảm." Thu Diệc Diệu đi nhanh về phía cổng trường.
Cũng chẳng biết câu "Nói nhảm" này mang ý "đúng vậy" hay là "không phải".
Trần Gia Huy chạy hai bước đuổi theo, "Các cậu vừa mới hẹn hò, cách xa một tuần sẽ không tiếc nuối ư?"
"Tiếc cái rắm á!" Thu Diệc Diệu cười lạnh, "Ông đây còn mong cho cậu ta mãi mãi đừng về nữa!"
Trần Gia Huy: "..." Xem ra là thật rồi.
Ba ngày tết dương lịch Thu Diệc Diệu chỉ ở nhà làm bài tập, vừa viết vừa mắng, vừa mắng vừa viết.
Khương Nặc không phải là người, là súc sinh!
Tình cảm tốt đẹp còn chưa kịp hồi tưởng đã biến mất sạch sẽ.
Bây giờ ngay cả câu "thi tốt nhé" cậu cũng chưa nói được với hắn.
Thu Diệc Diệu khổ sở nắm tóc, nhìn đề bài đại số trước mặt.
Khi Khương Nặc sắp xếp lượng bài tập chắc hẳn cũng đã có tính toán qua, không nhiều cũng không ít, vừa vặn đủ cho thời gian ngoài giờ học trong một tuần hắn không có ở đây.
Thật ra, khi Khương Nặc làm giáo viên vẫn luôn có yêu cầu rất cao đối với cậu.
Trước đây vào thời gian bọn họ tự học ở nhà đã có thể thấy được tất cả các lịch trình đều được nghiêm túc thực hiện.
Trong giờ học không được đi vệ sinh, muốn rót một cốc nước hay gì đó đều phải chờ tới lúc nghỉ ngơi tan học.
Nhưng mà nghiêm khắc thì nghiêm khắc, nói thật là hữu hiệu cực kỳ, Thu Diệc Diệu đi theo các nguyên tắc này, nếu không thì chỉ dựa vào tự lực của cậu chắc chắn sẽ mò mẫm làm lãng phí biết bao nhiêu là thời gian.
Thế nên giờ đây Thu Diệc Diệu tiến bộ rất nhanh, từ sau kì thi giữa kỳ, thành tích của cậu đã được nâng lên một khoảng lớn, đến bây giờ cậu cảm thấy mình vẫn còn có thể tiến lên thêm một chút nữa.
Ngày cuối cùng của tết dương lịch, cậu nhận được điện thoại của Khương Nặc.
Tiếng nói dịu dàng trầm ấm của hắn truyền ra từ loa, dễ nghe muốn chết, là thanh âm mà cậu ngày đêm mong nhớ.
Trong nháy mắt, tất cả những trách cứ với Khương Nặc dường như đều không còn.
"Cậu còn biết gọi về à?" Điệu bộ của Thu Diệc Diệu nghe cứ như là đang trách móc, cậu cũng không muốn nhưng buột miệng thốt ra lại thành như vậy.
Tuy rằng bình thường lúc làm bài tập thì mắng mỏ, nhưng mà trong lòng vẫn rất nhớ hắn.
Có đôi khi, từ trong biển đề bài mênh mông ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh đèn hơi chói mắt cậu sẽ hoảng hốt đôi chút.
Nếu mà cậu ấy ở bên cạnh thì tốt rồi.
Giọng nói của Khương Nặc cực kỳ nhẹ nhàng, mang theo áy náy, tựa như là một đôi bàn tay to dịu dàng ấm áp, khô ráo, xoa xoa lông của động vật nhỏ, "Xin lỗi, chỉ có một điện thoại công cộng, hai ngày trước tớ đều phải tan học đúng giờ ở lớp tự học, lúc mà tớ về ký túc thì mọi người đã xếp hàng dài rồi, đợi đến khi tắt đèn cũng không vào hàng được."
Thu Diệc Diệu không ngờ điều kiện của bọn họ lại kém như thế, vậy mà chỉ có một cái điện thoại.
"Cũng có tiết tự học buổi tối ư?"
"Ừ, ban ngày thi, buổi tối tự học."
"Vậy hôm nay thì sao? Cậu không tự học ư?"
"Hôm nay tớ trốn học."
Tuy là trong lòng mang chút ngọt ngào, biết Khương Nặc trốn học ở nơi thi vì cậu, mang một loại ý nghĩa là người ta hoàn toàn để tâm đến cậu nhưng cậu vẫn nói, "Đừng trốn học, trốn học không tốt đâu."
"Ồ, ông hoàng trốn học còn dám nhắc nhở tớ kìa." Khương Nặc cười trêu chọc.
Thu Diệc Diệu cãi lại, "Bây giờ tớ không có trốn học nữa, biết không?"
"Ừ, tớ biết, cậu ngoan nhất."
Không hiểu sao lại bị người ta vuốt lông rồi.
Tuy rằng bị khen, Thu Diệc Diệu vẫn rất là bất mãn, bởi vì ngoan không phải là nhãn mác của cậu.
Nhưng lòng nghĩ một đằng, miệng lại nói một nẻo, "Cậu thi thế nào?"
Trước đó cậu cũng có nghe Khương Nặc nói qua, lần thi này dùng đề phân loại, không phải đơn thuần là một môn nào đó mà tiến hành theo loại.
Có nghĩa là phải am hiểu rất sâu về đề thi loại này, hơn nữa một kỳ thi kéo dài bảy ngày, đối với các thí sinh mà nói thì cho dù là áp lực sinh lý hay áp lực tinh thần, cũng sẽ rất là nhiều.
"Hôm nay thi đại số tuyến tính, vi phân và tích phân, cảm giác cũng được, phát huy như bình thường.
Sáng ngày mai thì thi nghe, cài này tớ không chắc lắm."
"Học sinh giỏi của chúng ta mà cũng có chuyện không chắc á?"
"Ừ, nghe tiếng Anh có lẽ nên để cho cậu rồi, nói không chừng so với tớ còn tốt hơn."
"Cậu đừng có nói bậy."
"Thật đấy, khả năng ngôn ngữ của cậu dường như có tố chất hơn tớ."
Được Khương Nặc khen, Thu Diệc Diệu bắt đầu lâng lâng.
Trình độ tiếng Anh của cậu quả thật không tệ, dù sao thì cậu cũng đã từng dành rất nhiều tâm huyết vì muốn ra nước ngoài học.
Bọn họ lại trò chuyện thêm vài câu, Khương Nặc ở bên kia bảo người xếp hàng phía sau nhiều lắm, nếu nói chuyện nữa thì sẽ rất ngại vì vậy bọn họ mới ngắt máy.
Thu Diệc Diệu nằm ở giường, thở ra một hơi.
Sau khi nghe được giọng nói của Khương Nặc, cảm giác như lòng cậu cũng đã yên ổn trở lại, ngay cả lên án tại sao lại sắp xếp nhiều bài tập cho cậu như thế cũng đã quên.
Thực tế, ở một góc nào đó trong nội tâm, cậu không oán trách Khương Nặc chẳng có tình người mà cho cậu thêm áp lực từ bài tập.
Trước đây lòng của cậu cứ như luôn bay lượn trong không trung, xung quanh mờ mịt chẳng thể nắm bắt được gì, trải qua ngày đầu năm mới này cũng vì nhờ vào những bài tập mà Khương Nặc để