Thịnh Ý chú ý tới biểu cảm của mọi người, trong lòng lo lắng đến chết.
Nếu lúc này Hề Khanh Trần kể quá khứ của bọn họ thì sau này cô cũng không cần lăn lộn ở Phùng Nguyên tông nữa, con đường phi thăng cũng xuất hiện biến số cực lớn.
Không được, không thể, nếu lúc này xảy ra chuyện, vậy nỗ lực trước đó của cô còn ý nghĩa gì chứ, cô lập tức quỳ xuống: "Xin sư tổ khoan thứ!"
Đôi mắt bình tĩnh như nước của Hề Khanh Trần cuối cùng cũng gợn sóng, hắn ngây người hồi lâu, đáy lòng nhiều năm không có cảm xúc bỗng sinh ra cảm giác tức giận.
Hắn muốn hỏi cô vì sao phải làm vậy, nhưng nhìn đôi mắt phiếm đỏ của cô, cuối cùng không nói nên lời.
Trên đại điện yên tĩnh hồi lâu, cuối cùng hắn cũng nói: "Lui ra cả đi."
"Vâng ạ."
"Đa tạ sư tổ." Thịnh Ý thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đỡ Cố Kinh Thời dưới đất đứng dậy.
Đoàn người nối đuôi nhau đi ra, cửa điện từ từ đóng lại sau lưng họ.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Thịnh Ý nhịn không được quay đầu lại, bất ngờ đối diện ánh mắt hắn, cô ngẩn người, cố gắng quay đầu lại.
Ầm...
Cửa đóng lại hoàn toàn, trái tim Thịnh Ý cũng run lên.
Sau khi đoàn người về Càn Phong, Triệu Kim đuổi những người khác đi, chỉ giữ lại Thịnh Ý và Cố Kinh Thời trong sảnh.
"Nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào." Ông ta lạnh lùng hỏi.
Thịnh Ý biết ông ta sẽ hỏi như vậy, lúc về đã nghĩ đáp án: "Sư tổ nhận nhầm ta với một vị cố nhân, giữ ta lại hỏi chuyện, nhưng mà lúc sau đã biết nhận nhầm."
Chuyện cũng giống Triệu Kim nghĩ, ông ta lại quay đầu chất vấn Cố Kinh Thời: "Còn ngươi thì sao? Bản tôn bảo ngươi đừng manh động, vậy mà ngươi lại hành động hấp tấp, chẳng lẽ muốn tạo phản ư?"
"Thê tử ta ở trong đó không rõ sống chết, ta không yên tâm." Cố Kinh Thời cảm thấy mình không sai.
"Càn rỡ!" Triệu Kim phẫn nộ: "Ngươi là cái thá gì mà dám kinh động sư tổ, đúng là nông cạn vô tri!"
Xương tay Cố Kinh Thời vỡ vụn, đau đến cả người sắp tê dại, tâm trạng vốn không tốt, nghe vậy càng bực bội.
Chưa kịp phản bác đã bị Thịnh Ý kéo tay áo, chỉ đành nhíu mày im lặng.
Triệu Kim nhìn ra hắn không phục, cười lạnh nói: "Xem ra ngươi vẫn cảm thấy mình không sai, đã vậy thì tạm thời khoan cử hành lễ bái sư.
Khi nào nghĩ kĩ rồi nói tiếp."
Nếu đổi lại là đệ tử bình thường, Triệu Kim đã sớm đuổi người ra khỏi sơn môn, nhưng Cố Kinh Thời có thể dùng tu vi Kim Đan đánh thắng Nguyên Anh, lấy được vị trí đứng đầy kỳ thi, hơn nữa trong lúc sinh tử lại thức tỉnh linh căn, ông ta không nỡ từ bỏ, vậy nên muốn đe dọa buộc hắn nhận ra.
Nhưng nếu sẵn sàng nhận sai thì đã nam chính.
Cố Kinh Thời nghe vậy, chỉ nói một câu đệ tử cáo lui, lập tức kéo Thịnh Ý rời đi.
"Cứ nhận sai đi, cần gì đến mức này?" Thịnh Ý bất đắc dĩ.
Cố Kinh Thời cảm thấy mình không sai: "Nàng ở trong đó không ra nên ta lo lắng, có gì sai sao?"
"Vậy ngươi cứ lễ phép gõ cửa đi, sao phải xông vào?"
"Tông chủ bọn họ không cho ta gõ cửa, ta mới xông vào."
Thịnh Ý xoa mũi: "Nhưng mà..."
"Tiểu Ý." Cố Kinh Thời bỗng dừng lại, nghiêm túc nhìn cô.
Thịnh Ý hoang mang: "Ừm...!Hả?"
"Ta sợ nàng gặp nguy hiểm, không có cách nào bình tĩnh được." Cố Kinh Thời nghiêm túc nói: "Hơn nữa chuyện này ta không thể nhận sai, nếu nhận có nghĩa thừa nhận mình sai, nhưng ta muốn bảo vệ vị hôn thê của mình, có gì sai sao? Bọn họ chỉ quan tâm sư tổ, không coi chúng ta là người, nhưng chúng ta phải tự đối tối với nhau."
Môi Thịnh Ý giật giật, một lúc lâu sau thở dài: "Ngươi có biết không nhận sai thì có hậu quả gì không?"
"Biết, không thể làm đồ đệ của tông chủ." Cố Kinh Thời kéo cô ra ngoài: "Không sao cả, cùng lắm thì làm đệ tử trưởng lão khác."
Khóe môi Thịnh Ý cong lên: "Ngươi cũng đừng lạc quan quá, hôm nay chứng kiến ngươi mạo phạm sư tổ cũng không chỉ có một mình tông chủ."
Tông chủ còn dám giữ hắn lại, mấy trưởng lão khác cũng không tự tin như thế.
"Vậy đồ đệ của ai cũng được, dù sao chuyện tu đạo này, người bên ngoài có thể chỉ điểm cũng có hạn, cuối cùng vẫn dựa vào chính mình." Hiển nhiên Cố Kinh Thời đã chuẩn bị tâm lý.
Thịnh Ý đang định khuyên nhủ tiếp, nhưng nghĩ lại, cho dù hắn nhận sai cũng bị cô lập.
Dù sao hắn đánh vị đại sư huynh Phí Chiết kia bị thương nặng, bị Thủy linh căn của hắn làm tổn thương căn cơ, hi vọng tiến giai đã xa vời, hắn ta đã ghi hận trong lòng.
Tính ra hai ngày nay vết thương của hắn ta cũng nên khỏi hẳn, hẳn là đang xoa tay chuẩn bị ly gián hắn và Triệu Kim.
Phí Chiết lớn lên bên cạnh Triệu Kim, ý nghĩa khác với mấy đệ tử khác, lời nói của hắn với Triệu Kim có trọng lượng hơn.
Hơn nữa chuyện ly gián này ngầm làm, cũng không thể thay đổi cốt truyện, chỉ có thể mặc hắn ly gián thành công, đến lúc đó cũng không thể bái sư.
Mà các trưởng lão khác thấy Triệu Kim không hiểu sao từ bỏ Cố Kinh, còn tưởng rằng người này có tật xấu gì, sau khi nghĩ kĩ cũng không nạp vào môn hạ.
Vì thế Cố Kinh Thời lập tức trở thành người duy nhất đứng đầu kỳ thi nhưng không có thầy dạy của Phùng Nguyên Tông, bỗng trở thành trò cười.
Dù có nhận sai hay không cũng chỉ có kết quả kia, vậy thì hà tất phải quỳ gối.
Thịnh Ý suy nghĩ một lát, rốt cuộc không khuyên hắn nữa.
Hai người trở lại chỗ ở, Thịnh Ý tìm linh dược còn sót lại đưa cho Cố Kinh Thời, Cố Kinh Thời ngửa đầu uống, vận chuyển linh lực mấy vòng, xương cũng xem như được nối lại.
Nhưng mà bên trong đã lành, nhưng bên ngoài vẫn hơi sưng đỏ, Thịnh Ý nhíu mày: "Tông chủ xuống tay tàn nhẫn thật."
"Cũng xem như hạ thủ lưu tình rồi, nếu sư tổ hơi không vui, chỉ sợ ông ta sẽ lập tức giết ta." Cố Kinh Thời hừ lạnh, lập tức lại nhớ tới một chuyện khác: "Nàng ở trong đó với sư tổ lâu thế, rốt cuộc làm gì?"
...! Cũng không dễ gì mới nhớ tới chuyện hỏi cô.
Thịnh Ý cong môi, bỗng dưng nhớ lại ánh mắt cuối Hề Khanh Trần nhìn cô, đôi tay vô thức che ngực.
"Cũng không nói gì, chỉ nói ta rất giống một vị cố nhân mà ngài ấy biết, hỏi ta có quan hệ họ hàng gì với người đó không." Thịnh Ý giải thích có lệ.
Cố Kinh Thời dở khóc dở cười: "Chỉ có chút đó? Vậy hỏi trước mặt ta không phải tốt rồi sao?"
"Đúng thế, hỏi trước mặt ngươi không phải tốt rồi ư." Thịnh Ý hít sâu một hơi, gượng cười.
Tối hôm đó, cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, mở mắt nhắm mắt đều là gương mặt Hề Khanh Trần.
Ban đầu khi rời xa hắn, cô nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại.
Dù có gặp lại, cũng là mười mấy năm sau cô đi tìm hắn, chứ không phải dưới tình huống không chuẩn bị gì như vậy.
Thịnh Ý nghĩ lung tung khó vào giấc, vất vả lắm mới ngủ được, lại mơ thấy Hề Khanh Trần.
Hắn chỉ mặc y phục mỏng, lộ ra xương quai xanh và ngực trần, ôm cô thật chặt.
Trong lúc ôm ấp, cô nghe hắn nói thầm: "Ta kém đến vậy sao?"
Thịnh Ý bỗng bừng tỉnh, mở mắt ra mới phát hiện chăn gối quấn chặt lấy mình, tựa như vòng tay ôm chặt.
"Tỉnh rồi à?" Cố Kinh Thời mặc đồng phục, cười nói: "Ta đi học khóa sáng, sau khi về sẽ dẫn nàng ra sau núi chơi."
"Được..." Thịnh Ý vẫn bị cảnh hoang đường trong giấc mơ làm thất thần, nghe vậy chỉ đáp có lệ.
Sau khi Cố Kinh Thời rời đi, cô rời giường rửa ráy, đang định dọn mấy đồ trong phòng thì thấy Cố Kinh Thời bực bội quay về.
"Tan học sớm vậy à?" Thịnh Ý kinh ngạc.
Cố Kinh Thời mím môi: "Trưởng lão không cho ta vào học."
Thịnh Ý nghe vậy sửng sốt.
Sáng nào bốn phong Càn, Khôn, Chấn, Tốn đều có khóa học sáng, chỉ cần là đệ tử bốn phong, dùng là môn hạ của ai cũng đều được tham gia.
Trong truyện mặc dù nam chính bị tông chủ và trưởng lão bỏ rơi, nhưng vẫn có thể tham gia khóa học sáng.
Mà bây giờ Cố Kinh Thời bị đuổi ra ngoài.
"Vì sao?" Thịnh Ý khó hiểu.
Cố Kinh Thời sờ sờ mũi: "Cũng không biết nơi đâu truyền tin, bây giờ khắp Càn Phong đều biết ta đắc tội sư tổ."
Thịnh Ý: "..."
"Bỏ đi, không cho học thì thôi, lúc ta ở Khảm Phong cũng không học lớp nào, không phải cũng tu đến Kim Đan hậu kỳ đấy thôi." Cố Kinh Thời thông suốt: "Dù sao nghiêm khắc mà nói, ta cũng không phạm sai lầm lớn gì, bọn họ không thể trục xuất ta ra khỏi tông môn, mấy chuyện khác cứ kệ đi."
Thịnh Ý cười khổ: "Xin lỗi, đều tại ta." Nếu như cô có thể sớm nhớ ra Cửu Khư là đạo hiệu của sư tổ Phùng Nguyên tông, cô sẽ không đi Chủ Phong, càng sẽ không gặp Hề Khanh Trần.
"Là bọn họ không phân biệt trái sai, liên quan gì đến nàng, hơn nữa cũng là ta tự xông vào, nói ra là ta liên lụy đến nàng." Cố Kinh Thời an ủi: "Sư tổ cũng không nói gì, bọn họ lại chủ động đến làm khó ta, giống như làm vậy có thể lọt vào mắt xanh sư tổ ấy, nực cười."
Nói xong, hắn cười: "Không nhắc đến bọn họ nữa, bọn họ muốn thế nào thì cứ thế ấy, chúng ta cứ sống đời mình là được."
Cũng đúng, cho dù không có Hề Khanh Trần, nam chính cũng sẽ bị toàn bộ Càn Phong cô lập.
Bây giờ chỉ khác trong truyện là không được đi học sáng thôi.
Hơn nữa thời gian cũng không quá lâu, chờ con gái tông chủ Triệu Tân Tân đi vân du về, tình hình này cũng bị phá vỡ...!Tính toán cẩn thận, cũng chỉ một tháng nữa thôi.
Nghĩ đến đây, Thịnh Ý dặn dò: "Gần đây ngươi khiêm tốn chút, chịu đựng khoảng thời gian này là ổn thôi."
"Ừm, sau này ta sẽ ở lại trong phòng tu luyện, không đi đâu hết." Cố Kinh Thời sợ cô áy náy, lập tức đồng ý.
Thịnh Ý cười gật đầu: "Vậy ta cũng không đi đâu cả."
Hai người quyết định, thật sự không đi đâu cả, đáng tiếc cho dù đóng cửa không ra, phiền phức cũng chủ động tìm tới cửa.
Chuyện "Cố Kinh Thời bất kính với sư tổ" càng đồn càng ác, đại sư huynh Phí Chiết dưỡng thương nhiều ngày cũng đã khỏi hẳn, ngày ngày theo sau Triệu Kim như trước kia.
Mà Triệu Kim vốn kiên nhẫn chờ Cố Kinh Thời nhận sai cũng đột ngột tuyên bố không nhận Cố Kinh Thời làm đồ đệ.
Lời này nói ra chẳng khác nào chứng thực lời đồn, đệ tử Càn Phong đã sớm chướng mặt Cố Kinh Thời, cuối cùng không cần cố kỵ gì nữa, hai người mới đóng cửa không ra ba ngày đã có người tìm tới.
Là quản sự Càn Phong.
"Gần đây cơ thể đại sư huynh không khỏe, trong phòng thiếu một người hầu hạ, nhưng người trong Càn Phong rất bận.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có hai người các ngươi rảnh rỗi, các ngươi xem ai đi." Quản sự Càn Phong cười ha hả, từ lúc vào cửa ngay cả mắt cũng hất lên trời.
Thịnh Ý nghe vậy nhíu mày.
Trong truyện cũng có cốt truyện này, chỉ là sau khi Phí Chiết vô tình gặp nam chính mới cho người gọi hắn đến tra tấn, mấy ngày nay cô cố tình không cho Cố Kinh Thời ra ngoài vì sợ hắn gặp gã sẽ kích hoạt cốt truyện.
Không ngờ đóng cửa không ra người vẫn không tránh được.
Nhớ tới trong truyện nam chính bị làm nhục thế nào, Thịnh Ý lập tức nói: "Từ khi Phùng Nguyên tông khai sơn lập phái tới nay, không có chuyện người đứng đầu kỳ thi lại hầu hạ cho người đứng thứ hai, dựa vào gì..."
Cố Kinh Thời bỗng cắt ngang: "Ta đi."
"Kinh Thời?" Thịnh Ý ngạc nhiên nhìn hắn.
"Khi nào đi báo cáo?" Cố Kinh Thời không để ý đến cô, lập tức hỏi quản sự.
Quản sự cười: "Cũng xem như thức thời, bây giờ đi theo ta."
Nói xong, gã như thấy thứ đồ dơ bẩn gì đó không chịu nổi, lập tức mở cửa rời đi.
Cố Kinh Thời cũng đi theo, Thịnh Ý giữ hắn lại: "Ngươi có biết sẽ gặp phải chuyện gì không?"
"Ta biết." Cố Kinh Thời cười: "Nhưng không phải nàng đã nói chịu đựng khoảng thời gian này là ổn sao?"
Hắn luôn tin tưởng lời Thịnh Ý không chút nghi ngờ.
Môi Thịnh Ý giật giật, một lúc lâu sau từ từ nói: "Bây giờ ngươi giả bệnh đi...!Chúng ta tránh đoạn cốt...!tránh chuyện này."
"Không cần, dù hôm nay thoát được, ngày mai hắn vẫn có thể gây phiền phức, đến lúc đó nói không chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Ánh mắt Cố Kinh Thời nặng nề, hiển nhiên đã suy nghĩ kí: "Còn đi theo hắn, cùng lắm chịu khổ da thịt chút, cũng không nguy hiểm đến tính mạng."
Toàn bộ tông môn đều biết hắn đang hầu hạ Phí Chiết, Phí Chiết cũng không dám công khai làm gì.
Thịnh Ý ngẩn người, nhìn vẻ mặt bực bội của hắn.
Lần đầu tiên nhận ra dù mình có bàn tay vàng biết trước cốt truyện, mọi chuyện cũng chưa chắc đã nghĩ kĩ như hắn.
"Vậy...!ngươi cẩn thận, đừng hành động lỗ m.ãng." Thịnh Ý cũng không biết nói gì, chỉ đành dặn dò hai câu.
Cố Kinh Thời cười cười: "Lúc ta không ở đây, nàng cũng phải cẩn thận."
"Được." Thịnh Ý đồng ý.
Hai người nhìn nhau, Cố Kinh Thời lập tức.
Hắn vừa rời đi, ngày nào Thịnh Ý cũng ở một mình, đa số đều ở trong núi sâu giết thời gian, đêm mới về nhà.
Cứ thế nửa tháng trôi qua, Thịnh Ý tính toán thời gian, biết đêm nay hắn về nên không đi sau núi nữa.
Sáng sớm, cô dọn dẹp nhà cửa, từ sau khi hắn đi, đây là lần đầu tiên cô mở cửa sổ đón gió, rửa mấy quả dại vừa hái được trên núi.
Bất tri bất giác đã đến chạng vạng, tính thời gian hắn cũng sắp về, Thịnh Ý vội vàng ra cửa chờ, kết quả vừa ra khỏi cửa đã bị một viên đá đập vào đầu.
Hòn đá không phải là lớn, nhưng đập vào đầu tạo thành vết thương, cô đau đớn che vết thương, giây sau nghe thấy tiếng cười nhạo.
"Tránh cũng không được, xem ra lời đồn là thật, ngươi không dùng được chút linh lực nào."
Thịnh Ý nhìn vào máu đỏ trên ngón tay, quay đầu lại nhìn đôi mắt cay nghiệt kia.
Là nữ đệ tử châm chọc cô là nhân tình của Cố Kinh Thời hôm thi đấu, cũng là tùy tùng của con gái tông chủ Triệu Tân Tân - Lưu Ngọc.
Nàng ta dẫn theo hai nữ đệ tử, ba người đứng bên kia, vẻ mặt ngạo mạn.
Mấy ngày nay bọn họ đều đến gây rối, nhưng Thịnh Ý đều tránh, không ngờ hôm nay lại bị đánh.
"Đồ rác rưởi không biết dùng linh lực cũng xứng ở lại Càn Phong?" Người bên cạnh Lưu Ngọc lên tiếng.
Lưu Ngọc vẫn ghi hận chuyện Cố Kinh Thời không giữ thể diện cho nàng ta trước mặt mọi người, thấy Thịnh Ý cũng nghiến răng nghiến lợi: "Theo lý mà nói không thể ở lại, nhưng ai kia dám dùng thân d.ưới hầu hạ nam nhân mà."
Ba người lập tức cười vang.
Thịnh Ý lười quan tâm đến bọn họ, quay đầu đi vào phòng, nhưng tay còn chưa chạm tới cửa đã bị linh lực đánh ngã.
"Ta cho ngươi đi chưa?" Lưu Ngọc lạnh lùng hỏi.
Thịnh Ý không vui nhíu mày: "Ngươi muốn thế nào?"
Cô sống cùng Hề Khanh Trần quá lâu, lúc tức giận cũng có chút dáng vẻ của hắn, Lưu Ngọc bị vẻ mặt của cô hù dọa, sau khi lấy lại tinh thần bỗng thẹn quá hóa giận: "Đồ bỏ đi này, ai cho ngươi gan nói chuyện như vậy với ta?"
"Cùng là đệ tử Phùng Nguyên Tông, ta nói chuyện với ngươi còn cần gan à?" Thịnh Ý hỏi ngược lại, nhưng lời còn chưa dứt, một luồng linh lực bỗng đánh vào đầu gối khiến cô quỳ xuống.
Thịnh Ý liều mạng giãy dụa, dùng sức đến mức mặt đỏ lên, hai chân lại không nhúc nhích.
Lưu Ngọc từ từ đi tới trước mặt cô, hai ngón tay nhấc cằm của cô lên: "Ngay cả thuật định thân đơn giản cũng không giải được, ngươi nói vì sao không thể? Dễ dãi còn ngu xuẩn, vậy mà cũng dám ngang hàng với ta."
Thịnh Ý oán hận nhìn nàng ta, lúc lâu sau bỗng nở nụ cười: "Ngươi tự cho mình cao quý, không phải ngày nào cũng theo sau Triệu sư tỷ làm người hầu sao, có khác gì người xuất thân từ Khảm Phong như ta..."
Sắc mặt Lưu Ngọc thay đổi: "Câm mồm!"
"Lần kiểm tra này ngươi không đủ tiêu chuẩn nhỉ? Nếu không phải có Triệu sư tỷ giúp đỡ, sợ rằng ngươi còn không được ở lại..." Thịnh Ý còn chưa nói xong, cổ họng bỗng bị linh lực bóp chặt, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
Lưu Ngọc cong môi: "Nói tiếp đi, sao không nói nữa?"
Thịnh Ý nhìn chằm chằm nàng ta, khuôn mặt vốn trắng nõn, nay hít thở không thông nên đỏ bừng, lại không có chút xin tha nào.
Cô cào cổ theo bản năng, muốn kéo mấy thứ đang quấn cổ mình ra, nhưng trừ chuyện để lại trên cổ vài vết máu thì không được gì.
Thấy môi cô tím dần, Lưu Ngọc cười khẩy, đang định thu linh lực lại, Thịnh Ý đang hít thở khó khăn bỗng đánh về phía nàng ta.
Lập tức cuồng phong nổi lên, lá rụng đánh vào mặt Lưu Ngọc.
Mặt Lưu Ngọc bị đánh lệch qua một bên, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng cẩn thận quan sát xong, không phải ai đánh lén, mà là gió thổi, trùng hợp mà thôi.
Áp lực nơi đầu gối và cổ Thịnh Ý biến mất, lập tức ngã xuống đất ho khan dữ dội, trái tim cũng đau vô cùng.
Gió dần ổn định lại, Lưu Ngọc vô duyên vô cớ bị tát một cát, trong lòng bực bội, vừa định trút lên đầu Thịnh Ý thì người đi cùng nàng ta sợ bị người lạ thấy, kéo