Sau khi Hề Khanh Trần nói xong hai chữ "ta biết", tia nắng cuối cùng biến mất, dạ minh châu trong phòng tự động sáng lên, chiếu sáng căn phòng.
Hề Khanh Trần che giấu niềm vui trong lòng, từ từ đưa tay đến trước mặt Thịnh Ý, Thịnh Ý cụp mắt nhìn xuống, chỉ thấy một đóa linh lực biến thành sứa màu xanh nhạt, chậm rãi trôi nổi trong không khí.
Thịnh Ý chớp mắt, một con sứa hóa thành hàng vạn con bay trong không trung, lấn át cả ánh sáng của dạ minh châu.
Cô ngơ ngẩn nhìn đám sinh vật như tiểu ngân hà, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hề Khanh Trần nhẹ nhàng kéo tay cô qua, tựa như lấy được bảo vật quý giá nhất trần đời, hai bàn tay nắm chặt, Thịnh Ý chậm chạp nhìn về phía hắn, bất ngờ đụng phải đôi mắt đen nhánh kia.
"Ta luôn biết nàng không quên ta." Hắn dịu dàng nói với cô.
Dường như ngay từ lần gặp đầu tiên, hắn luôn thẳng thắn bày tỏ lòng mình, tựa như tờ giấy trắng nhất, bao dung hết mọi vết vẽ lộn xộn của cô.
Hắn đặt hết cảm xúc chân thành nhất trước mặt cô, mặc cô lấy rồi vứt bỏ.
Nhưng từ lúc bắt đầu, cô đã không thuần khiết.
Sau khi gặp lại, Thịnh Ý vẫn luôn cảm thấy áy náy với hắn, nhưng bây giờ mới đột nhiên nhận ra cô càng xấu hổ hơn.
Cô như để lại một đống vết bẩn trong thế giới sạch sẽ của hắn.
Hề Khanh Trần dịu dàng nhìn cô, tựa như có thể bao dung hết thảy thiên địa, chưa nói cái gì, nhưng cái gì cũng viết lên trên mặt.
Thịnh Ý nhìn hắn như vậy, cổ họng khô khốc: "Ta lừa huynh như vậy, huynh không giận sao?"
"Thịnh cô nương là người thiện lương nhất trên đời, sở dĩ lừa gạt ta, nhất định là vì có nỗi khổ." Hề Khanh Trần nhìn vào mắt cô: "Ta cũng có sai, không đủ để nàng tin tưởng, nếu không sao nàng lại chọn đối mặt một mình."
"...!Là vấn đề của ta, sao huynh lại ôm sai vào mình?" Thịnh Ý không thể nói cảm giác trong lòng.
Hề Khanh Trần im lặng cười, xoay người đi đến trước bàn rót trà, ngón tay thon dài nắm chặt chén trà, nước trong chén dần nóng lên.
Hình như hơi nóng quá, cô không thích uống trà quá nóng.
Hề Khanh Trần do dự trong chớp mắt, lại thử làm mát.
Thịnh Ý nhìn hắn làm đi làm lại, lương tâm còn sót lại bỗng không chịu nổi.
"Ta cũng không phải người thiện lương gì." Cô nghe giọng mình vang lên: "Lúc trước ta cứu huynh vì nhầm huynh là Cố Kinh Thời."
Hề Khanh Trần cầm ly bỗng khựng lại.
Thịnh Ý hoàn hồn, sau khi nhận ra mình nói gì, trong lòng hoảng loạn, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: "Huynh và hắn...!đều có nốt ruồi trên lông mày, ta nhầm huynh thành hắn nên mới đưa huynh về nhà."
Đã nói ra, đều nói ra hết nhưng lòng lại không dễ chịu.
Hề Khanh Trần lẳng lặng đứng trước bàn, bóng lưng yên tĩnh tựa như đã ngưng đọng ngàn vạn năm.
Trái tim Thịnh Ý dần chùng uống, cô không nhịn được bước xuống giường, ánh mắt trông mong nhìn hắn.
Một lúc lâu, Hề Khanh Trần cứng ngắc xoay người lại, sắc mặt hơi tái nhợt: "Ta không tin..."
"Là thật." Thịnh Ý khó khăn nói: "Lúc đó ta tìm đến Phùng Nguyên tông vì nghe nói hắn bị thương nên đến tìm hắn, không ngờ gặp được huynh cũng bị thương, ta cho rằng huynh là hắn..."
"Nhưng rõ ràng ta đã nói cho nàng, ta là Hề Khanh Trần, chứ không phải Cố Kinh Thời gì đó." Hề Khanh Trần gắt gao nhìn cô.
Thịnh Ý không dám nhìn vào mắt hắn: "Ta, ta tưởng huynh sợ Phùng Nguyên Tông tìm đến, cố ý lấy tên giả, mỗi lần song tu xong ta đều...!Không phải do huynh không tốt, mà là ta biết..."
Nói được một nửa lại không nói được nữa.
Môi Thịnh Ý giật giật, đổi cách khác: "Ta biết ta và hắn là định mệnh, hiệu quả song tu hẳn cao hơn nhiều so với lúc đó, vậy nên trong lòng nghi ngờ mà thôi."
Từng chi tiết trong quá khứ dần hiện lên trước mặt, lại lần lượt đổ vỡ, Hề Khanh Trần nhìn cô, nội tâm vừa xây lại sụp đổ, nghiêng trời lệch đất, lại như giếng cổ không gợn sóng.
Thịnh Ý siết chặt tay, nhờ đau đớn mới giữ tỉnh táo: "Vậy nên ta không phải người tốt lành gì, ngay từ đầu ta đã lợi dụng huynh, muốn dựa vào huynh để sống...!Chỉ là sống thôi vẫn chưa đủ, ta muốn tu vi cường đại, muốn sống thật lâu.
Ta vừa ích kỉ lại khốn nạn, sau khi phát hiện huynh không phải người ta muốn tìm thì bỏ đi không quay đầu lại."
Lời vừa dứt, căn phòng im lặng, từng con sứa nổ tung tạo thành pháo hoa nhỏ, để lại cái chết rực rỡ nhất, sau đó biến mất không còn một mảnh.
Con sứa cuối cùng nổ tung, náo nhiệt trong phòng cũng biến mất, lần nữa trở nên yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Hề Khanh Trần khẽ nói: "Vì sao phải nói cho ta biết những điều này?"
Thịnh Ý cười khổ: "Có lẽ huynh tốt quá."
Đương nhiên cô có thể gạt hắn tiếp, nhưng hắn quá thuần khiết, không chút dơ bẩn, tình yêu và suy nghĩ vừa mãnh liệt lại sạch sẽ, khiến cô chỉ nhìn hắn cũng thấy tội lỗi.
Có lẽ làm sai luôn phải trải qua xét xử, mà cô chọn đầu thú, nếu Hề Khanh Trần còn muốn tha thứ cho cô...
Cổ họng Thịnh Ý giật giật, nhịn không được đi về phía hắn một bước.
Nhưng Hề Khanh Trần lại lùi về sau.
Thịnh Ý giật mình, bỗng dừng bước.
Hề Khanh Trần cụp mắt, im lặng nhìn cái ly trong tay, mặt nước phản chiếu ánh mắt hắn.
Đen, tối tăm.
"Nàng không sợ ta giết nàng sao?" Hề Khanh Trần lại mở miệng, giọng nói lạnh lùng đến mức hắn cảm thấy xa lạ.
Thịnh Ý im lặng cắn chặt môi dưới, không nói gì.
"Ta thật sự sẽ giết nàng." Hề Khanh Trần nhìn cô.
"Huynh sẽ không." Thịnh Ý chua xót cười: "Quân tử đoan chính, hỉ nộ có chừng mực, mặc dù ta đã lừa huynh, nhưng cứu huynh cũng là thật, huynh sẽ không giết ta."
Hề Khanh Trần siết chặt tay, môi mỏng không còn chút máu cong lên: "Thịnh cô nương, cô thật hiểu ta."
Giọng điệu bình tĩnh nhưng lại lộ chút châm chọc.
Thịnh Ý cảm thấy mình bị hắn chiều hư, làm nhiều chuyện có lỗi với hắn như vậy, lại trộm tủi thân vì hắn hơi thay đổi giọng điệu, thật đúng là...!Yếu đuối lại không có lương tâm.
Cô mím môi, nhưng cuối cùng không muốn để lại hối tiếc, vì vậy lấy can đảm tiến thêm bước nữa: "Tiên sĩ, nếu huynh vẫn nguyện ý..."
"Cô đừng đến đây." Vẻ mặt Hề Khanh Trần hơi lạnh lùng.
Thịnh Ý ngẩn người, cười gượng: "Ta còn có việc, đi trước đây."
Dứt lời cúi đầu vội vàng chạy trốn, Hề Khanh Trần nhìn bóng lưng cô vội vã rời đi, con thú khốn khổ trong lòng muốn lao ra khỏi lồng giam, nhưng cuối cùng hắn vẫn không đuổi theo, chỉ là tiêu điều nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.
Thịnh Ý chạy mãi đến khi rời khỏi Chủ Phong mới dám dừng lại, nghỉ ngơi một lát dần dần bình tĩnh lại một chút, cô bỗng cảm thấy mình điên rồi, vừa rồi lại nảy sinh ý nghĩ từ bỏ phi thăng, sống cùng Hề Khanh Trần trong khoảng thời gian mười chín năm còn lại, nếu không phải hắn lùi về sau một bước...
Trong lòng Thịnh Ý đau khổ, hung hăng lau mặt, khổ sở nhưng không hối hận lắm.
Trên đời này không có bức tường không lọt gió, cũng không có bí mật có thể giữ kín mãi mãi, chậm một ngày tội càng thêm nặng.
Cô không biết hôm nay có thích hợp hay không, nhưng biết càng thêm một ngày hắn càng hận thêm ngày ấy.
Tiên sĩ rất tốt, có quyền biết tất cả sự thật, cũng có quyền trên cơ sở sự thật ấy quyết định tiếp tục hay từ bỏ.
Hiển nhiên hắn đã có đáp án.
Thịnh Ý thở khẽ, nương theo ánh trăng về nhà.
Lúc đi qua ngã rẽ bị Triệu Tân Tân cản lại.
Da dẻ Triệu Tân Tân rạng rỡ hồng hào, mặc dù Thịnh Ý không thể dùng linh lực, không thể cảm nhận được tu vi hiện tại của nàng ta cũng nhìn ra được bây giờ nàng ta rất khác.
Là tác dụng của Cố Kinh Thời nhỉ.
Thịnh Ý hiểu rõ, im lặng lùi về sau: "Ngươi lại muốn làm gì?"
"Sư thúc." Triệu Tân Tân nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Mấy ngày nay người đi đâu vậy?"
Thịnh Ý cười khẩy: "Còn có thể đi đâu nữa? Tình hương kia của ngươi lợi hại thế, ta không được đi xin sư tổ giải độc à?"
Cô nói thản nhiên, Triệu Tân Tân lập tức nghĩ cô uống linh đan giải dược nào đó, hoàn toàn không ngờ là cách giải dược trực tiếp nhất.
"Ta chỉ đùa với người mà người nói với sư tổ?" Triệu Tân Tân vẫn thăm dò.
Trong lòng Thịnh Ý bực bội, cũng lười vòng vo với nàng ta: "Ngươi suýt giết ta mà dám nói đùa?"
Triệu Tân Tân muốn giải thích, cô lập tức ngắt lời: "Yên tâm đi, ta không nói gì cả.
Nếu Kinh Thời thích ngươi, ta cũng không muốn khiến hắn đau lòng.
Mong sau này ngươi làm việc quy củ chính thống một chút, nếu không ta nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình."
Đọc ở wattpad nheeeee
Triệu Tân Tân bị vạch mặt, trong lòng không vui, nhưng ngại thân phận vẫn nhỏ giọng đáp ứng.
Thịnh Ý cong khóe môi lập tức muốn rời đi, lại thoáng nhìn thấy Phí Chiết trong góc.
Hiển nhiên Phí Chiết không ngờ lại bị phát hiện, khưng lại, vẫn đi tới: "Sư thúc, Triệu sư muội."
"Sư huynh, huynh ở chỗ này làm gì?" Vẻ mặt Triệu Tân Tân khó hiểu.
Phí Chiết cười cười: "Ánh trăng khá đẹp, ta muốn đi dạo chút."
"Thì ra là thế, vậy ta không quấy rầy sư huynh nữa."Triệu Tân Tân dứt lời, lập tức về chỗ ở.
Phí Chiết cũng tìm lí do đi ngược lại.
Thịnh Ý lạnh lùng nhìn hai tên này diễn kịch, thầm nghĩ lừa quỷ, người này mỗi lỗ chân lông đều đầy tinh thần, tu vi rõ ràng tăng lên một tầng, chắc chắn là song tu với Triệu Tân Tân sau Cố Kinh Thời.
Nhớ lại lúc cô tìm thấy Cố Kinh Thời, cô cũng định làm như vậy, chỉ tiếc...! Thịnh Ý nhớ lại ánh mắt Hề Khanh Trần lúc mình rời đi, mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
Lúc về nhà sau hơn ba tháng, Cố Kinh Thời vừa từ trong phòng đi ra.
Sau khi thấy cô, đầu tiên là vui sướng, sau đó nghĩ đến gì đó, đột nhiên lắp bắp: "Nàng, nàng về từ Chủ Phong rồi à?"
"Biểu cảm này là thế nào?" Thịnh Ý liếc mắt nhìn hắn.
Cố Kinh Thời chột dạ quay mặt đi: "Không có, không có gì."
Hơn ba tháng không gặp, dường như hắn khách sáo hơn rất nhiều, vừa vào cửa đã ân cần thiết đãi cô, Thịnh Ý nhìn một bàn đầy rau dưa củ quả, mệt mỏi cười: "Cảm ơn."
"Ngày đó ta vốn đi đón nàng, chỉ là bị Phí Chiết lôi kéo nên chậm một bước, sau đó nghe nói nàng và Triệu sư tỷ..." Nhắc đến Triệu Tân Tân, hắn lại lắp bắp: "Gặp Triệu sư tỷ, hàn huyên vài câu rồi về lại Chủ Phong nên ta không chờ nữa."
"Nàng ta nói với ngươi như thế?" Thịnh Ý nhìn hắn, hỏi.
"Đúng vậy." Cố Kinh Thời nhíu mày: "Chẳng lẽ