Tuy rằng trong lòng nhiều lần nhận định Hề Khanh Trần không thể đến đây, nhưng nhìn bóng dáng kiên nghị của thiếu niên, Thịnh Ý vẫn nhịn không được thăm dò.
"Sao trước giờ ta chưa gặp ngươi ở Càn Phong nhỉ?" Cô chủ động bắt chuyện.
Thiếu niên cụp mắt: "Ta vẫn luôn bế quan tu luyện."
Giống như đáp án Triệu Tân Tân nhận được, Thịnh Ý sờ mũi: "Vậy cũng không tới mức chưa gặp lần nào chứ, chẳng lẽ chỗ của ngươi khá hoang sơ?"
Thiếu niên không trả lời, chỉ im lặng đi bộ.
"Vừa rồi ngươi nói ngươi tên gì?" Thịnh Ý lại hỏi.
Thiếu niên bỗng dừng bước, bình tĩnh nhìn cô: "Hải Nhược."
"Hải Nhược." Thịnh Ý lặp lại, khen ngợi: "Cái tên rất đặc biệt."
Thiếu niên vẫn nhìn cô chằm chằm.
"Sao thế?" Thịnh Ý hơi lúng túng.
Thiếu niên không trả lời, đi thẳng về phía trước.
Thịnh Ý thấy hơi chán, đột nhiên dùng gió đánh lén hắn, dây buộc tóc của thiếu niên lập tức rơi xuống, lúc hắn đưa tay đỡ, dây buộc tóc đã rơi xuống đất.
Hắn chỉ có thể im lặng nhặt dây buộc tóc lên, tùy ý cột tóc lại.
Không phải Hề Khanh Trần, Hề Khanh Trần sẽ không phản ứng chậm vậy.
Thịnh Ý nhớ lại tổ đội trong nguyên văn, hình như cũng có một người qua đường trẻ tuổi, lúc này mới buông bỏ cảnh giác, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đã đi lâu vậy mà bọn họ vẫn chưa ra khỏi khu rừng.
Không phải linh thú núi Vô Ưu nào cũng khoan dung với đệ tử Phùng Nguyên tông, có một bộ phận khá thích cuộc sống ẩn thế, bởi vậy ôm địch ý với đệ tử vào chọn linh sủng.
Bọn chúng nể mặt sư tổ nên sẽ không làm gì bọn họ, nhưng sẽ cắn đứt ngự thằng khiến bọn họ không thể lấy linh sủng thuộc về mình.
Để tránh vừa vào đã bị một số linh thú này gây phiền phức, các đệ tử Phùng Nguyên Tông đều ăn ý, không đến mức bất đắc dĩ sẽ không dùng linh lực, kẻo linh lực dao động phá rừng có thể quấy nhiễu linh thú.
Vậy nên bọn họ đi bộ nửa ngày cũng chỉ mới khoảng một dặm.
Với tốc độ này không biết khi nào bọn họ mới đến trung tâm.
Thịnh Ý định mượn sức mạnh của gió, nhưng mà...!Cô liếc Cố Kinh Thời đang dò đường phía trước, cộng thêm hai cô nương kiên trì cùng đi với hắn, tặc lưỡi.
Cho các ngươi mệt chết!
Có lẽ ánh mắt Thịnh Ý quá rõ ràng, Cố Kinh Thời đang cẩn thận thăm dò, cuối cùng cũng nhớ mình có vị hôn thê.
"Tiểu Ý, bên này có vũng nước, nàng cẩn thận chút." Hắn chỉ vào vũng nước nhỏ trên đất, nghiêm túc nhắc nhở, hai nữ nhân đang lục đục lập tức nhìn cô.
Thịnh Ý chớp chớp mắt, chậm rãi đi qua, Cố Kinh Thời lập tức vươn tay.
Có người nguyện ý đỡ, đương nhiên Thịnh Ý sẽ không từ chối, vì thế cô hào phóng vươn tay đỡ cổ tay hắn.
"Cẩn thận, đừng làm ướt giày." Cố Kinh Thời nhắc nhở: "Không biết bên này có linh thú mẫn cảm nào không, ướt cũng không thể hong khô cho nàng."
Sau đó, hắn mỉm cười: "Nhưng mà ta có thể đổi giày với nàng."
"Cũng không vừa chân, ta không thèm." Thịnh Ý lập tức từ chối.
Cố Kinh Thời tặc lưỡi: "Nàng còn ghét bỏ nữa."
Thịnh Ý nhìn lướt qua hắn, mượn tay hắn nhảy qua vũng nước, còn không quên quay đầu lại nhìn thiếu niên tên Hải Nhược kia: "Muốn giúp đỡ không?"
Hải Nhược không nói lời nào, bước qua.
"Không phải ai cũng cần giúp đỡ." Triệu Tân Thản thản nhiên nói.
Lý Chi Nguyệt cười dịu dàng: "Cơ thể Thịnh muội muội yếu ớt, da thịt nào dày như ta với ngươi."
Nói xong nhìn Cố Kinh, chuyển đề tài: "Chúng ta không thể chỉ đi, cũng phải nghĩ đến trạng thái cơ thể của muội ấy, không thể quá miễn cưỡng được.
Nếu không tìm một chỗ lập kết giới, trước tiên cho Thịnh muội muội nghỉ ngơi đã, khi gặp linh thú thích hợp rồi chúng ta đưa đến cho muội ấy."
Tính toán hay thật, Thịnh Ý hơi lắc đầu.
Cố Kinh Thời không nghe ra tính toán của Lý Chi Nguyệt, nhưng cũng lập tức từ chối: "Không sao, nếu nàng ấy không đi được thì ta sẽ cõng nàng ấy."
"Cố sư đệ thật tốt với vị hôn thê." Triệu Tân Tân bỗng nói một câu.
Cố Kinh Thời nghe ra nỗi ai oán như có như không trong lời nàng ta, ngẩn người nhìn sang, lúc bốn mắt nhìn nhau bỗng sinh ra chút đau lòng.
Mà đại tiểu thư từ khi vào núi Vô Ưu đã không thuận lợi, sau khi nói lời đó tự biết quá mất thân phận, lập tức cúi đầu đi phía trước dò đường.
Cố Kinh Thời nhịn không được đuổi theo một bước, nghĩ đến Thịnh Ý lại dừng lại.
"Thất thần cái gì, đi dò đường đi." Thịnh Ý nhướng mày.
Cố Kinh Thời thở phào nhẹ nhõm, cười cười rồi vội vàng đuổi theo.
Lý Chi Nguyệt nhìn bóng lưng hắn rời đi không chùn bước, trong lòng hơi hụt hẫng, vì thế kiềm chế nhắc nhở Thịnh Ý: "Thịnh muội muội, không phải muội không nhìn ra bọn họ có vấn đề chứ?"
"Nhìn ra rồi." Thịnh Ý trả lời.
Lý Chi Nguyệt: "?"
Thịnh Ý gật đầu: "Ừ."
"...!Muội biết giữa bọn họ có vấn đề còn đồng ý cho họ ở riêng?" Lý Chi Nguyệt không thể tin được.
Thịnh Ý thở dài: "Đây không phải là sư tỷ dạy ta sao, không thể giữ trái tim nam nhân được.
So với quản nghiêm, chi bằng mở một mắt nhắm một mắt, dù sao các nàng đều là nhà trọ, ta mới là nhà."
"Trước kia sao không thấy muội hào phóng như vậy, không phải là coi trọng xuất thân đại tiểu thư chứ?" Lý Chi Nguyệt tức giận bật cười.
Thịnh Ý cũng thản nhiên: "Quả thật cũng có một chút nguyên nhân này, có thể chung chồng với đại tiểu thư cũng xem như vinh hạnh của ta.
Nhưng quan trọng hơn là ta yêu hắn, yêu hắn là có thể bao dung tất cả."
Mặt Lý Chi Nguyệt lạnh đi, đáy mắt chợt lóe sát ý, ngay sau đó cơ thể bỗng lạnh lẽo tựa như bị thứ gì theo dõi.
Nàng ta giật mình, xì một tiếng rồi vội vàng đuổi theo Cố Kinh Thời.
Thịnh Ý đại thắng, cười hì hì đi về phía trước, lại quay đầu đối mặt với đôi mắt bình thản kia.
Cô ho khẽ, vô thức nghiêm túc lại: "Sư đệ, để đệ cười chê rồi."
Mặc dù không biết hắn nhập môn bao lâu, nhưng với dáng vẻ tầm mười lăm, mười sáu này, hẳn gọi một tiếng sư đệ cũng không sao.
"Hắn tốt như vậy sao?" Hải Nhược đột nhiên hỏi.
Thịnh Ý không suy nghĩ nhiều, cho rằng hắn đi đường chán quá nên muốn tìm người tám chuyện: "Ai? Cố Kinh Thời á? Tất nhiên."
"Tốt chỗ nào?" Hải Nhược lại hỏi.
Thịnh Ý nói phét: "Nhiệt tình hào phóng lại đa tình, nói chuyện dễ nghe, còn khiến nữ nhân thích, quan trọng nhất là ngoại hình đẹp, đó là hình mẫu lý tưởng của ta."
"Hình mẫu lý tưởng." Hải Nhược lặp lại bốn chữ này.
Thịnh Ý nói tiếp: "À, là hình mẫu mình thích nhất ấy."
Hải Như im lặng.
Phía trước không biết Cố Kinh Thời nói gì, cuối cùng Triệu Tân Tân cũng nở nụ cười đầu tiên trong hôm nay, chỉ là sau khi nhìn thấy Lý Chi Nguyệt, nụ cười lại nhạt đi.
Lúc này mới có hai người, đợi sau khi nữ phụ lộ diện hết thì sẽ thành dạng gì nhỉ? Thịnh Ý duỗi đầu nhìn, lại chuyên tâm giữ thăng bằng trên con đường núi gập ghềnh.
Lúc cô vén váy đi, dưới chân đầy rêu khiến cô trượt ngã, một bàn tay mạnh mẽ đỡ cô.
Thịnh Ý ngẩng đầu, cười với đôi mắt đen nhánh của Hải Nhược: "Đa tạ."
Hải Nhược nhìn cô: "Cho dù chung chồng với người khác, ngươi cũng không ngại?"
Thịnh Ý: "Không ngại."
Hải Nhược bỗng buông tay, Thịnh Ý hét lên, cô gắng đứng vững, cẩn thận vượt qua đuổi theo bọn họ.
Sau khi đi được một đoạn, trái tim Thịnh Ý bắt đầu quá tải, thiếu niên bên cạnh là người đầu tiên nhận ra sắc mặt cô không đúng, đưa tay ngăn trước mặt cô.
"Sao thế?" Thịnh Ý khó hiểu.
Hải Nhược bình tĩnh nhìn cô: "Ngươi cần nghỉ ngơi."
Thịnh Ý thở nhẹ: "Không sao, ta có thể kiên trì."
Nói xong cô muốn đi tiếp, Hải Nhược lại chắn ở phía trước không cho cô đi.
"Ta thực sự không sao." Thịnh Ý dở khóc dở cười.
"Môi của ngươi hơi tím rồi." Hải Nhược dần nhíu mày.
Hai người cứ giằng co như thế đến khi Cố Kinh Thời phát hiện Thịnh Ý không đuổi theo kịp, lập tức chạy về.
"Tiểu Ý...!Sao sắc mặt nàng kém thế?" Cố Kinh Thời bỗng nhíu mày: "Không khỏe vì sao lại không nói?"
"Không muốn chậm trễ tiến trình." Thịnh Ý bất đắc dĩ.
Cố Kinh áy náy đỡ cô: "Là ta không tốt, ta không nên bỏ nàng lại phía sau."
"Không phải đi trước nguy hiểm hơn à?" Thịnh Ý bật cười.
Nói chung mấy người dò đường là nguy hiểm nhất, không chỉ đủ mạnh, phản ứng cũng phải nhanh.
Không may là cô không có cái nào cả, vậy nên từ lúc bắt đầu đã tách khỏi Cố Kinh Thời.
Cố Kinh Thời không nói gì nữa, kéo cô định ngồi xuống nghỉ ngơi, Thịnh Ý không từ chối, đi theo hắn.
Hải Nhược nhìn người vừa rồi còn tranh luận, nay lại mặc Cố Kinh Thời kéo ngồi xuống, bàn tay giấu trong tay áo bất giác siết chặt.
Sau khi ngồi xuống, Cố Kinh Thời thấy đồ ăn ra, còn không quên độ chút linh lực cho cô.
Bận rộn một lúc, cuối cùng sắc mặt Thịnh Ý cũng tốt hơn một chút.
Lúc này mới thấy phía trước cách đó không xa có một tảng đá lớn chặn đường.
...!Tảng đá này hơi quen thuộc, giống như mô tả trong nguyên văn.
"Đi hai bước lại phải nghỉ ngơi, chỉ sợ lúc chúng ta vào trung tâm linh thú tốt đã chỉ còn cái chăn." Lý Chi Nguyệt vô tình nói một câu.
Cố Kinh Thời lập tức ngẩng đầu: "Dù sao cũng không bắt buộc phải tổ đội, hay là các tỷ đi trước, ta đưa Tiểu Ý đi sau."
Triệu Tân Tân cũng học được thông minh: "Không vội, ta đi với đệ."
"Ta chỉ thuận miệng thôi." Lý Chi Nguyệt cười gượng.
Vì vậy mọi người nhìn người duy nhất không có gút mắc yêu hận.
Vẻ mặt Hải Nhược bình tĩnh, không có ý rời đi.
Vậy nên vẫn một tổ năm người.
Lúc đang im lặng, Thịnh Ý từ từ nói: "Hình như ta thấy tảng đá kia di chuyển."
"Cái gì?" Mấy người nhao nhao.
Thịnh Ý chỉ tảng đá chắn giữa đường: "Thật sự động đậy."
Mọi người nhao nhao nhìn qua, cũng không để ý chuyện sử dụng linh lực sẽ kinh động linh thú, ra tay thăm dò.
Nhưng dù thử thế nào, tảng đá vẫn là tảng đá, không có nhịp tim và hơi thở.
"Có phải ngươi nhìn lầm không?" Lý Chi Nguyệt nghi ngờ.
Triệu Tân Tân hiếm khi đồng tình với nàng ta: "Đây chỉ là tảng đá bình thường."
Cố Kinh Thời lại chạy đến trước tảng đá, vỗ hai cái rồi quay lại, còn không quên giải vây giúp Thịnh Ý: "Vừa rồi đột nhiên nổi gió, cả núi rừng đều di chuyển, nàng nhìn lầm cũng bình thường."
Thịnh Ý cong môi: "Thật sự di chuyển, các ngươi tin hay không thì tùy."
Ba người vẻ mặt không tin, Thịnh Ý đành phải nhìn Hải Nhược: "Đệ tin không?"
"Ừm." Hải Nhược trả lời.
"Ừm là có ý gì, tin hay không?" Thịnh Ý phát hiện mình rất thích trêu chọc thằng nhóc này.
Hải Nhược tiếp tục trả lời: "Tin."
Thịnh Ý nghe vậy cười cười.
Cố Kinh Thời thở dài: "Tiểu Ý đừng làm loạn nữa, nghỉ ngơi đủ rồi thì chúng ta lên đường thôi."
Thịnh Ý nhíu mày, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ "nàng cố tình gây sự" của hắn, nghĩ thầm quả nhiên có vài người không bị dạy dỗ thì không chết tâm.
Cô không nói nhảm nữa, làm tư thế mời, Cố Kinh Thời lập tức đi trước dẫn đường.
Triệu Tân Tân và Lý Chi Nguyệt nhanh chóng đuổi theo, Thịnh Ý cố ý đi chậm, lúc Hải Nhược đi qua, cô giữ hắn lại: "Không vội, để bọn họ đi trước."
Hại Nhược dừng lại, nhìn bàn tay cô đang nắm tay áo mình, cuối cùng nhìn mắt cô.
Thịnh Ý nhận thấy tầm mắt của hắn, khó hiểu: "Sao thế?"
Hải Nhược không trả lời, chỉ bước chậm lại.
Ba người Cố Kinh Thời nhanh chóng đi đến trước tảng đá, lúc đang định đi vòng, tảng đá đang nằm trên đất bỗng nhảy lên, tiếng gầm rú rung trời vang lên, giết về phía ba người.
Thịnh Ý bị chấn động liên tục lui về sau, sau khi đứng vững thì thấy ba người chém giết tảng đá lớn.
"Là Dạ Minh thú." Hải Nhược bỗng lên tiếng.
Thịnh Ý quay đầu nhìn hắn.
"Giỏi ngụy trang, tính tình hung ác, xem việc tấn công người khác làm niềm vui." Dường như Hải Nhược biết