Thấm thoát đã nửa năm không gặp, chàng gầy đi nhiều, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, giữa mày có nỗi sầu và bệnh tật mờ mờ.
Không phải nói Chử Phi đã tìm được vị thuốc cuối cùng rồi sao? Vì sao chàng thoạt nhìn vẫn không khỏe, chẳng lẽ hai người không gặp? Hay là vị thuốc kia không có tác dụng?
Nửa năm qua chàng đã làm gì, thấy bao nhiêu phong cảnh, quen biết thêm bạn bè nào, sống có tốt không, thỉnh thoảng chàng có cô đơn, có ăn cơm thật ngon...!Thịnh Ý có vô số câu hỏi để hỏi, nhưng cuối cùng không nói gì, gật đầu quay đi.
Hề Khanh Trần lẳng lặng nhìn bóng lưng cô, mấy tu giả ẩn nấp trong đám người nghị luận sôi nổi...
"Nàng ta là vị hôn thê của Cố Kinh Thời, đại đệ tử Phùng Nguyên tông nhỉ? Ta thấy nàng ta đã đột phá Kim Đan, nào vô dụng như lời đồn?"
"Đột phá Kim Đan thì không phải vô dụng sao? Không khác gì phàm nhân, ngay cả thuật tẩy trần đơn giản nhất cũng không biết, không phải vô dụng thì là gì?"
"Là vậy à...!Nhưng người ta mạng tốt, nghe nói vì nàng ta, Cố Kinh Thời còn không để Triệu đại tiểu thư vào mắt, ngày thường che chở nàng ta hết sức, chiều chuộng nàng ta đến cao quý vô cùng, ngay cả tông môn trưởng lão cũng phải khách khí ba phần.
Ngươi xem xe ngựa nàng ta ngồi cũng là thần khí thượng cổ đây."
Sau câu nói này, nội dung trò chuyện hoàn toàn biến thành từng ngày yêu đương của Cố Kinh Thời và vị hôn thê, Hề Khanh Trần im lặng nghe hồi lâu, cụp mắt, không có chút cảm xúc.
Bất ngờ gặp lại, Thịnh Ý cũng không còn tâm trạng đi dạo phố, nhưng vẫn nhẫn nại đi đến nơi mà mấy tu sĩ thường xuyên tụ tập, chọn hai viên đá có vẻ xinh đẹp nhưng không có tác dụng gì rồi lập tức trở về tông môn.
Xe ngựa Cố Kinh Thời tặng cho cô là thần khí thượng cổ, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần với xe ngựa không có người làm ghế nhỏ thì không chịu xuống của Triệu Tân Tân, cho dù không cần linh lực cũng có thể mỗi ngày đi ba ngàn dặm.
Ngay sau khi cô ngồi xuống, xe ngựa bay lên, nháy mắt biến mất trong đám mây.
Thịnh Ý vén rèm nhìn xuống, thị trấn nhộn nhịp biến thành một đốm đen trên đất, không thấy rõ gì.
Cô thở dài một hơi, đợi xe ngựa tiến vào tông môn, cô đã bình tĩnh như lúc ban đầu.
Sau khi gặp Hề Khanh Trần, cô nhốt mình trong phòng ba ngày, cuối cùng cũng có tâm trạng ra ngoài chơi, nhưng lần này không đi quá xa, chỉ là giết thời gian gần tông môn.
Vì thế các đệ tử Càn Phong lại lần nữa nhìn thấy vị này ngày nào cũng cầm chút đồ vô dụng ra ra vào vào tông môn.
Đối với Cố Kinh Thời mới nổi lên này, đại đa số mọi người đều ghen tị, nhưng ít nhiều vẫn phục.
Nhưng đối với vị hôn thê này ngoại trừ tiêu tiền ra, cái gì cũng không biết, còn tầm thường hơn phàm nhân này thì không để vào mắt, chỉ là ngại danh vọng của Cố Kinh Thời trong tông môn, không dám biểu lộ.
"Thịnh sư tỷ, tỷ lại ra ngoài du ngoạn à? Hôm nay mang theo thứ gì tốt trở về?" Có đệ tử thấy cô, ân cần chào hỏi.
Thịnh Ý cười cười, lấy mười cái quạt vẽ ra: "Gặp một họa sĩ què, nhìn đáng thương nên mua hết."
Đệ tử tò mò lại gần xem, chỉ thấy mặt quạt thô ráp, hoa chim cá đều vẽ nguệch ngoạc, vậy tức hiểu cô bị thương, vì vậy lên tiếng thăm dò: "Mấy cái quạt này nhìn cũng không tệ lắm, không ít tiền nhỉ."
"Ba ngàn lượng." Thịnh Ý trả lời.
Đệ tử hít một hơi khí lạnh: "Ba ngàn lượng?"
"Sao thế" Thịnh Ý hỏi ngược lại, dường như không hiểu sao hắn ta lại phản ứng mạnh như vậy.
Đệ tử ngượng ngùng cười: "Ta xuất thân nghèo khó, trong nhà tích góp cả năm cũng chỉ được hai lượng bạc, chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy."
"Nói như vậy ba ngàn lượng cũng đủ gã sống cả đời vô ưu." Thịnh Ý cười cười: "Rất tốt."
Khóe miệng đệ tử giật giật, muốn nói gì đó nhưng không dám, càng chắc chắn cô là đồ ngu xuẩn.
Thịnh Ý cũng không thèm để ý cái nhìn của hắn, cầm mấy cái quạt định về chỗ ở thì có người vội vã chạy ra: "Đại sư huynh đã trở lại! Mau mở cửa chính!"
Thịnh Ý ngẩn người, quay đầu nhìn về phía chân trời, quả nhiên nhìn thấy hắc long như ẩn như hiện.
Mới chỉ nửa năm ngắn ngủi, Cố Kinh Thời đã trở thành đại sư huynh trong lòng mọi người, không còn ai nhắc Phí Chiết đã táng thân trong bụng Vô Thao, tựa như gã chưa từng tồn tại.
Hắc long cuồn cuộn mây mù, thoáng cái xuất hiện trên Phùng Nguyên tông.
Mặc dù đám người Cố Kinh Thời không đi từ cửa lớn nhưng vẫn mở cửa lớn tượng trưng, chứng tỏ tôn kính hắn.
Mọi người đáp xuống đất như sủi cảo, người ra nghênh đón chen đầy quảng trường.
Có người tinh mắt nhìn ra tu vi của Cố Kinh Thời càng tăng lên một tầng, tiếng chúc mừng rung trời, Triệu Tân Tân đi cạnh Cố Kinh Thời hưởng ké vinh quang, lưng càng thẳng hơn.
Nàng ta nhìn lướt qua Thịnh Ý trong đám đông, kéo ống tay Cố Kinh Thời thì thầm, hai người đứng cùng thế lực ngang nhau, nhìn rất xứng đôi.
Thịnh Ý không thèm để ý nàng ta khiêu khích, chỉ định nhìn chằm chằm Cố Kinh Thời, xác định trên người hắn vẫn có hai vầng sáng giao thoa mới im lặng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn những người khác.
Tốt lắm, trừ Triệu Tân Tân và Lý Chi Nguyệt ra, lại dẫn theo một nữ nhân về, xem trang phục này có vẻ là Thánh nữ Ma tông.
Đây là người thứ mấy rồi nhỉ? Lần trước hình như là chị em hoa bách hợp, một tiểu hồ ly có đuôi dài vừa mới tu luyện thành người.
Trừ vị tỷ tỷ Hợp Hoan tông còn chưa gặp ra, hầu hết nữ nhân có tên tuổi trong nguyên văn đều đông đủ rồi.
Thịnh Ý cong môi, chưa có ai kịp lên sân khấu, Cố Kinh Thời đã đi về phía cô trước, nhìn thấy quạt trong tay cô thì môi: "Sao lại mua nhiều như vậy?"
"Cả ngày chàng* không có nhà, ta nhàn rỗi không có gì làm, chỉ có thể mua vài thứ giết thời gian." Thịnh Ý thản nhiên nói, rơi vào tai Cố Kinh Thời và những người khác lập tức trở thành trách móc.
*Gọi chàng vì Thịnh Ý đang giả vờ yêu Cố Kinh Thời.
Triệu sư tỷ đi theo Cố sư huynh liều mạng cả đường, nàng ta cả ngày ở tông môn không có việc gì làm, còn ra vẻ oán phụ như thế, đúng là tầm thường.
Mọi người khinh bỉ trong lòng, Cố Kinh Thời nghe thế càng vui vẻ: "Bí cảnh lần này quá nguy hiểm nên không dẫn nàng theo, lần sau nếu an toàn hơn ta sẽ dẫn nàng đi."
Thịnh Ý lạnh nhạt nhìn hắn.
Cố Kinh Thời cười cười, vươn tay về phía cô, Thịnh Ý mím môi, cuối cùng vẫn đưa tay cho hắn.
Cố Kinh Thời nắm tay cô, tâm trạng tốt hơn.
Trải qua nửa năm ở chung, hắn cũng hơi hiểu Thịnh Ý.
Trước đây chỉ là có chút cơ duyên, có thể dự đoán được một ít việc, vậy nên nhìn có vẻ thông minh, đáng tiếc hiểu biết của nàng ta với thế giới này chỉ giới hạn ở núi Vô Ưu, chuyện sau đó đều không biết.
Bởi vì không biết nên chút thông minh kia cũng nhạt đi không ít, tính tình lại bộc lộ, chỉ là một tiểu nha đầu tham ăn lười làm, nhưng tính tình hiền dịu, mặc dù lúc trước thích người khác nhưng bây giờ trong lòng chỉ có hắn, cảm xúc luôn bị hắn tác động.
Hắn thích nàng ta như vậy, dù có chút khuyết điểm như ngoan ngoãn săn sóc.
Cố Kinh Thời cũng bình tĩnh nhìn Thịnh Ý, đôi mắt u ám hiện lên chút dịu dàng.
Một lần nữa, cô nhìn người khác qua đôi mắt này.
Thịnh Ý ra vẻ dịu dàng, nặng tình nhìn hắn.
Triệu Tân Tân là người đầu tiên không chịu nổi bầu không khí không coi ai ra gì của bọn họ, lập tức đi đến: "Kinh Thời, chúng ta nên đi bái kiến phụ thân."
Cố Kinh Thời nhìn nàng ta, thản nhiên đáp.
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của hắn, Triệu Tân Tân cảm thấy hơi tủi thân, nhưng vẫn ôn tồn nói: "Biết chàng muốn nói chuyện với tỷ tỷ, nhưng trước mắt việc chính vẫn quan trọng hơn."
Đúng thế, bây giờ Thịnh Ý đã trở thành tỷ tỷ của mấy nữ phụ, mặc dù cô và Cố Kinh Thời vẫn chưa chính thức bái đường.
Triệu Tân Tân dứt lời, Cố Kinh Thời không lên tiếng, nàng ta hơi xấu xổ, đành phải nhìn Thịnh Ý xin giúp đỡ, Lý Chi Nguyệt phía sau cười khẽ, cười nhạo nàng ta lúc nãy còn tự cao tự đại, bây giờ phải lấy lòng chính thất.
Từ mấy tháng trước, Lý Chi Nguyệt đã thấy rõ tình thế, trong thời gian này chỉ cần đi ra ngoài sẽ đưa đồ về cho Thịnh Ý, vì vậy được Cố Kinh Thời coi trong hơn.
Đáng tiếc Triệu Tân Tân nhìn không rõ tình thế, cả ngày lấy danh tiếng của cha ruột áp đảo Kinh Thời thì thôi, còn động chút là khiêu khích nữ nhân hắn trân quý nhất, cũng khó trách bị lạnh nhạt.
Thịnh Ý mặc bọn họ tranh giành đấu đá, nhưng cũng phải bày ra tư thế hào phóng: "Kinh Thời, chàng đi trước đi, không cần quan tâm ta."
Cố Kinh Thời nhìn cô, thỏa hiệp: "Thôi, nàng đi theo ta."
Thịnh Ý vốn tưởng không cần xã giao: "..."
Nhưng hắn đã nói rồi, Thịnh Ý không thể từ chối, chỉ có thể đi theo hắn vào điện.
Đã lâu không gặp, Cố Kinh Thời vẫn khá kiên nhẫn, hỏi ngày thường cô làm gì.
Kết quả phát hiện cô trừ ngủ ra thì ra ngoài mua sắm, hơn nữa luôn mua mấy thứ vô dụng không giải thích được.
Cuộc sống không có gì để khen, cũng không hỏi nữa.
Thịnh Ý hiểu ý người khác, chủ động chuyển đề tài: "Lúc nãy chàng nói bí cảnh này rất nguy hiểm, có bị thương không?"
"Bị thương nhẹ, nhưng lúc về đã khỏi." Cố Kinh Thời trả lời.
Thịnh Ý mím môi: "Lần sau chàng ra ngoài...!Mọi chuyện cẩn thận chút, đừng chỉ lo dây dưa với các nàng ta."
Cố Kinh Thời khựng lại, bật cười: "Ta nào có."
"...!Sao lại không?" Thịnh Ý chỉ vào nữ nhân kia: "Thu hoạch lớn nhất lần này chỉ sợ là nàng ta nhỉ?"
Cố Kinh Thời vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Đương nhiên không phải."
"Thật sao?" Mặt Thịnh Ý không đổi sắc.
Cố Kinh Thời: "Thật mà..." Hắn đang định nói gì đó, nhưng nhìn xung quanh, chỉ khẽ nhéo tay Thịnh Ý: "Lúc về rồi nói với nàng."
Tim Thịnh Ý bỗng đập nhanh hơn, thản nhiên gật đầu, rồi lại nhìn Thánh nữ hai lần như thể cô để ý lai lịch của nữ nhân kia.
Dáng vẻ âm thầm ghen ghét của cô khiến Cố Kinh Thời càng thêm vui vẻ, chỉ là lúc vào điện, chút vui sướng này lập tức biến mất.
"Sao lại đến chậm như vậy?" Triệu Kim đã đợi một lúc, không vui nói: "Trong mắt ngươi còn sư tôn như ta không?"
Trong đại điện lập tức giương cung bạt kiếm.
Nửa năm nay danh tiếng Cố Kinh Thời vang vọng, cơ duyên cũng đến nườm nượp, hiện giờ tu vi đã sớm sâu không lường được, Triệu Kim vừa vui mừng, lại sinh ra cảm giác lo lắng, e sợ hắn vượt qua mình, vì vậy đối xử với hắn vô cùng hà khắc.
"Lúc nãy chúng con chậm trễ một lát, không phải cố tình đến muộn." Triệu Tân Tân vừa nói vừa vội nhìn Cố Kinh Thời, dáng vẻ thấp thỏm khiến Thịnh Ý cảm thấy mệt thay nàng ta.
"Thật sao?" Triệu Kim nhìn chằm chằm Cố Kinh Thời.
Đọc ở wattpad đi nheeee
Cố Kinh Thời nhìn thẳng ông ta chốc lát, cuối cùng cụp mắt hành lễ đệ tử: "Đệ tử biết sai."
Thấy hắn nhận sai, Triệu Kim hài lòng, hỏi thu hoạch của hắn trong thời gian này.
Cố Kinh Thời lần lượt đặt pháp khí ra, Triệu Kim thấy vậy nóng mắt.
Mặc dù những thứ này sẽ được bàn giao cho tông môn, cuối cùng vẫn đến tay ông ta, nhưng thứ này không giống tự mình có được.
Tu đạo quan trọng nhất là duyên pháp, duyên pháp Cố Kinh Thời quả thực khiến ông ta ghen tị.
Pháp khí rực rỡ bày ra một căn phòng, nhưng chỉ không thấy bức tranh cuộn kia, Thịnh Ý im lặng nuốt nước miếng, siết chặt quần áo mới giữ được vẻ ngoài bình tĩnh.
Triệu Kim cất pháp khí hết mới nói chuyện với Cố Kinh Thời, khi nói đến tu vi của Cố Kinh Thời, Triệu Kim vuốt râu: "Mặc dù ngươi có song linh căn, nhưng dù sao tư chất có hạn, có thể có tu vi như bây giờ đã là kỳ tích, còn lại không cần cưỡng cầu."
Thịnh Ý nhíu mày, nghĩ thầm lão già này cũng có năng lực, có thể nhìn ra bây giờ gã đã đến giới hạn linh căn có thể chịu đựng được.
Đáng tiếc, nam chính ở vị