Vốn là đi dạo, nhưng bất tri bất giác lại lăn lộn với nhau.
Đến khi ra khỏi vườn hoa, Thịnh Ý nhìn cổ áo lỏng lẻo của Hề Khanh Trần và cơ ngực rắn chắc trong đó, bỗng thở dài.
"Chúng ta yêu nhau không lành mạnh chút nào." Cô cảm khái từ tận đáy lòng.
Hề Khanh Trần khựng lại: "Thế nào mới lành mạnh?"
"Đầu tiên." Thịnh Ý sửa lại xiêm y cho chàng: "Mặc quần áo đã."
"Ta tưởng nàng thích." Hề Khanh Trần cúi đầu nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô.
"Ta thích nên mới phải mặc, nếu không chúng ta không có lúc nào tỉnh táo mất." Thịnh Ý bật cười.
Tiên sĩ mặc đồ trắng đầy tiên khí, giống như tiên trên trời không nhiễm bụi trần, tiên sĩ mặc đồ đen lại thiếu chút cảm giác kiềm chế, có cảm giác...!gợi cảm không giải thích được.
Cô rất thích, nhưng lại khiến người ta không khống chế được.
Hề Khanh Trần nghe vậy, nhìn lướt qua xiêm y của mình, không nói gì.
Hai người dùng bữa trưa ở nhà thủy tạ, ăn xong thì tìm đại một chỗ ngồi trên đất.
Thịnh Ý là sâu lười, nằm trên đùi Hề Khanh Trần phơi nắng, sau đó bất tri bất giác ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại đã được chàng ôm về phòng.
Mặc dù không có dây xích giam cầm, cuộc sống dường như không trước mấy.
Điều Thịnh Ý làm nhiều nhất là ăn cơm, đi dạo, ngủ với Hề Khanh Trần, sau đó mỗi ngày tặng chàng một con sứa làm bằng cánh hoa.
Sau khi tặng 30 con sứa, Hề Khanh Trần với tư cách là người trong ảo cảnh vẫn không có ý định thả cô đi, Thịnh Ý dứt khoát không đoán nữa, thẳng thừng hỏi: "Tiên sĩ, chàng còn muốn gì nữa?"
"Gì cơ?" Hề Khanh Trần khó hiểu.
Thịnh Ý khoác tay chàng: "Nguyện vọng chưa hoàn thành của chàng ấy, hay thứ đồ muốn mà chưa được, có không?"
Hề Khanh Trần nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ.
"Không vội, chàng cứ từ từ suy nghĩ." Thịnh Ý chỉ dẫn: "Cứ hỏi lòng mình thứ muốn nhất là gì."
Hề Khanh Trần suy nghĩ nửa ngày, đưa ra đáp án tiêu chuẩn của nam nhân si tình: "Muốn nàng."
"...!Ta đã là của chàng rồi." Thịnh Ý bật cười.
Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô, nửa ngày không nói gì.
"Thật sự là của chàng đó." Thịnh Ý lấy sức mạnh không biết xấu hổ lúc trước theo đuổi chàng, cọ tới cọ lui trên người chàng: "Chàng nhìn đi, ta đang ở trước mặt chàng nè."
Hề Khanh Trần bị cô cọ ngứa ngáy không ngừng, không nhịn được bật cười: "Ừm."
"Còn muốn gì nữa không?" Thịnh Ý truy hỏi.
Hề Khanh Trần thành thật trả lời: "Không nghĩ ra."
"Vậy không nghĩ nữa." Thịnh Ý trấn an: "Nếu nghĩ ra thì phải nói với ta."
"Được."
Sáng hôm sau, Thịnh Ý mở mắt ra đã chạm phải đôi mắt trong veo của chàng.
"...!Sao thế?" Cô hỏi.
"Ta biết mình muốn gì rồi." Hề Khanh Trần đáp.
Tinh thần Thịnh Ý tinh thần, bật dậy: "Chàng muốn gì?"
"Về thôn Thịnh Gia."
Thịnh Ý: "..."
Tuy rằng không biết nơi khỉ ho cò gáy như thôn Thịnh Gia có gì tốt, nhưng nếu Hề Khanh Trần muốn thì đương nhiên Thịnh Ý không từ chối, vì thế hai người sắp xếp đơn giản rồi rời khỏi Chủ Phong.
Nhưng còn chưa kịp đi, Càn Phong bỗng truyền đến luồng ma khí, nồng đậm đến mức gần như nuốt chửng cả bầu trời.
Hề Khanh Trần nhíu mày, cắt qua hư không xoay người rời đi.
Mặc dù nơi này chỉ là ảo cảnh, tất cả đều do Hề Khanh Trần tạo ra, nhưng không có nghĩa bản thân chàng hoàn toàn an toàn.
Ma khí này mạnh mẽ như vậy, nếu thật sự làm tổn thương chàng thì trong hiện thực chàng cũng bị thương.
Trong lòng Thịnh Ý lo lắng, lập tức chạy ra ngoài, vừa chạy vừa giận mình không thể sử dụng gió trong ảo cảnh.
Đỉnh Phong và Càn Phong cách nhau không xa, nhưng nếu chạy bằng hai chân vẫn mất chút thời gian.
Khi Thịnh Ý chạy đến nơi, ma khí đã nhạt dần, khoảng sân trước chính điện đã máu chảy thành sông.
Hề Khanh Trần cụp mắt đứng thi thể chồng chất thành núi, góc áo đen bị máu thấm ướt, thoạt nhìn như Tu La đến từ địa ngục.
Thịnh Ý đã từng thấy chàng giết người, nhưng chưa từng thấy chàng giết nhiều người như thế, ngây người rồi vội vàng chạy đến: "Tiên sĩ."
Hề Khanh Trần khựng lại, ánh mắt nhìn nàng dần tỉnh táp, lại che núi xác sau lưng theo bản năng, biểu cảm cũng dần vặn vẹo.
"Không sao, không sao đâu." Thịnh Ý vội vàng an ủi: "Ta biết chàng làm vậy có nguyên nhân, không vì thế mà sợ chàng."
Cô luôn có thể đoán chính xác suy nghĩ của chàng.
Hề Khanh Trần im lặng trong chớp mắt, nói: "Những người này nhập ma, nếu không ngăn cản sẽ gây họa cho nhân gian."
Thịnh Ý không nhịn được nhìn về phía đám người...!Được rồi, tất cả đều là trưởng lão tông môn, người chết không nhắm mắt trên kia là Triệu Kim, tông chủ đại nhân Phùng Nguyên tông bọn họ.
"...!Thì ra là thế, vậy chàng làm rất đúng." Khóe miệng cô giật giật, ngoài miệng an ủi chàng, trong lòng lại nhớ đến chuyện cô bị đám Lưu Ngọc ức hiếp.
Lúc đó là lần đầu tiên Hề Khanh Trần phát hiện Phùng Nguyên tông tệ mạt như thế, còn phạt mọi người chép môn quy, sau đó không có cách quản lý khác, cô còn tưởng chàng đã hết trừng phạt, không ngờ chàng vẫn để trong lòng.
Vào ảo cảnh suy nghĩ trong đầu phóng đại, cần xử tử mấy người cầm quyền nhập ma này.
...!Tiên sĩ, thực sự là chàng.
Thịnh Ý dở khóc dở cười, thấy góc áo Hề Khanh Trần vẫn đang nhỏ máu, nhẹ giọng nhắc nhở: "Tiên sĩ, trước tiên làm sạch xiêm y đã."
Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô, thấy cô không sợ hãi hay chán ghét mình, tâm trạng bỗng tốt hơn một chút.
Chàng nghe lời Thịnh Ý, làm sạch người một lượt, sau khi xác định không còn chút mùi máu nào mới vươn tay về phía cô.
Thịnh Ý cười, mười ngón tay đan vào nhau, hai người cùng ra ngoài.
Lúc rời khỏi chính điện, có đệ tử liên tục chạy tới, thấy hai người thì nhao nhao quỳ xuống hành lễ.
Thịnh Ý cố ý nhìn lề đường, thấy khuôn mặt mọi người đều mờ mờ, ngay cả khung cảnh xung quanh cũng khác trong kí ức cô.
Mọi thứ trong ảo cảnh đều do ký ức và chấp niệm của Hề Khanh Trần tạo thành, chàng ở Chủ Phong 900 năm, quen thuộc hết mọi cành cây ngọn cỏ ở Chủ Phong.
Còn mấy đệ tử này và phong cảnh bên ngoài Chủ Phong, chàng không nhớ rõ nên xử lí mờ mờ, có vẻ cũng bình thường.
Thịnh Ý bỗng tò mò mình trông thế nào, mặc dù 900 năm trước cô giống ngoài đời nhưng bây giờ thì khác, Hề Khanh Trần biết cô tồn tại, sẽ thay đổi ít nhiều nhỉ?
Thịnh Ý nghĩ như vậy, bỗng dừng bước.
"Sao thế?" Hề Khanh Trần hỏi.
Thịnh Ý: "Có gương không? Ta muốn nhìn mình một chút."
Hề Khanh Trần không biết vì sao cô đột nhiên muốn soi gương, nhưng vẫn biến ra một cái gương lơ lửng, Thịnh Ý tiến lại gần soi.
Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng xung quanh lại phát sáng, tựa như hào quang nam chính của Cố Kinh Thời.
Thịnh Ý im lặng hồi lâu, quay đầu nhìn Hề Khanh Trần.
"Sao vậy?" Hề Khanh Trần nhận ra ánh mắt của cô không đúng.
Thịnh Ý không nói gì, chỉ dùng ánh mắt vi diệu nhìn chàng, khóe môi hơi giật giật, tựa như muốn cười lại không dám, đồng thời lại hơi đau lòng, tóm lại tâm trạng rất phức tạp.
Cô cũng không ngờ mình tổn thương chàng nhiều lần như thế, sâu thẳm trong tim chàng cô vẫn tỏa sáng.
"Tiên sĩ." Thịnh Ý nhỏ giọng gọi chàng, một tay luồn vào ngực như đang lấy gì đó, tay kia kéo chàng muốn chàng lại gần một chút.
Hề Khanh Trần thấy thế, phối hợp cúi người xuống, đang muốn hỏi cô lấy cái gì thì Thịnh Ý đưa tay đến trước mặt chàng.
"Cho chàng trái tim yêu chàng của ta." Cô nghiêm túc đưa dấu bắn tim.
Hề Khanh Trần: "..."
Đã lâu không chơi trò này, Thịnh Ý nhìn biểu cảm của Hề Khanh Trần, cười gập cả lưng.
Hề Khanh Trần bất đắc dĩ, khóe môi lại cong hơn.
Thịnh Ý cười đủ rồi, khoác tay chàng muốn rời đi, kết quả vừa đi được hai bước đã đụng phải Cố Kinh Thời.
Sống, khuôn mặt giống hệt ngoài đời, mọi chi tiết đều rõ ràng.
Nếu những người khác đều mờ mờ thì hắn là full HD, ngay cả nốt ruồi trên lông mày cũng không sai.
Toàn bộ ảo cảnh chỉ có hình tượng của hắn rõ nét như Thịnh Ý.
Thịnh Ý nhìn người tới thì ngẩn người, trong đầu bỗng hiện lên suy nghĩ.
Cũng không thấy tiên sĩ nghiêm túc nhìn hắn, sao dáng vẻ lại rõ ràng thế?
"Tiểu Ý." Cố Kinh Thời trong ảo cảnh sáp đến, vẻ mặt ân cần lấy lòng: "Gần đây nàng đi đâu thế, ta tìm nàng lâu lắm đấy."
Vẻ mặt Hề Khanh Trần lạnh lùng, lập tức bảo vệ Thịnh Ý sau lưng.
"Tiểu Ý." Cố Kinh Thời bỗng chảy xuống hai hàng nước mắt, nghẹn ngào hỏi cô: "Rốt cuộc nàng chọn ta hay Hề Khanh Trần? Ngày nào ta cũng đi tìm nàng, nàng không thể phụ ta như thế?"
"Chàng đi tìm nàng ta khi nào?" Đột nhiên xuất hiện hai mỹ nhân, một trái một phải quấn lấy hắn, mặc dù vẻ ngoài mờ mờ nhưng có thể miễn cưỡng nhìn ra đây là Triệu Tân Tân và Lý Chi Nguyệt.
"Mấy ngày nay chàng oanh oanh yến yến với chúng ta, nào có sức quan tâm nàng ta chứ." Lý Chi Nguyệt quyến rũ: "Ai da, ta nói như vậy Thịnh muội muội không giận chứ?"
Triệu Tân Tân cũng không nhường: "Không sao đâu, nàng ta rộng lượng lắm đấy.
Dù Cố Kinh Thời không tìm nàng ta, nàng ta cũng nghiêm mặt đứng đấy, sư tổ đối tốt với nàng ta mà nàng ta lại không thích."
Thịnh Ý: "..." Đây là Triệu Tân Tân à? Sao cảm giác như miệng Hề Khanh Trần thế?
Hề Khanh Trần thấy thế lập tức bảo vệ Thịnh Ý càng chặt hơn.
"Tiểu Ý!" Nước mắt Cố Kinh Thời chảy ròng ròng.
Không được, đáng sợ quá.
Thịnh Ý run lên, nhanh chóng giải quyết: "Tiểu Ý gì mà Tiểu Ý, Tiểu Ý là tên ngươi có thể gọi à?"
"Tiểu Ý..." Cố Kinh Thời mở to hai mắt.
"Đã nói đừng gọi ta nữa." Vẻ mặt Thịnh Ý ghét bỏ: "Nói thật cho ngươi biết, người ta thích là Hề Khanh Trần, sau này cũng chỉ thích chàng.
Bắt đầu từ hôm nay ngươi và ta không còn quan hệ gì nữa, ngươi tránh xa ta một chút, cũng đừng làm quen với ta, nếu không gặp lần nào ta bảo Hề Khanh Trần đánh ngươi lần ấy."
"Sao nàng có thể đối xử với ta như vậy!" Cố Kinh Thời kinh ngạc.
Thịnh Ý cũng không nói nhảm, lập tức nhìn Hề Khanh Trần, Hề Khanh Trần đã chờ từ lâu, lúc này vung tay lên Cố Kinh lập tức bay ra ngoài, đụng vào chuông vang lên tiếng thật lớn.
Đệ tử xung quanh kinh ngạc hô lên, Triệu Tân Tân và Lý Chi Nguyệt chạy như bay về phía hắn.
"Đã nói đừng lôi kéo làm quen với ta." Mặc dù đều là giả nhưng Thịnh Ý đã chịu đựng nửa năm, ác ý nói: "Sau này dẫn mấy nữ nhân của ngươi cút xa chút, đừng đến làm phiền ta!"
Đọc ở wattpad nheeeee
"Có nghe thấy không?" Hề Khanh Trần làm chỗ dựa cho Thịnh Ý: "Có lần sau thì ta giết ngươi."
Thịnh Ý gật đầu, liếc mắt nhìn biểu cảm của Hề Khanh Trần, thấy khóe môi chàng từ khi cong lên chưa từng buông xuống, cô bỗng thấy buồn cười.
Cô không nói nữa, kéo chàng rời đi.
Đến khi hai người cách Phùng Nguyên tông gần ngàn dặm, Hề Khanh Trần vẫn vui sướng như trước.
Nhìn dáng vẻ này của chàng, Thịnh Ý bật cười: "Vui vậy cơ à?"
"Nàng không hiểu đâu." Hề Khanh Trần nhìn cô: "Đây là lần đầu tiên ta thắng hắn."
Thịnh Ý ngẩn người, một lúc lâu sau thở dài: "Tiên sĩ, chàng thật biết cách gợi lên lòng áy náy của người khác."
Hề Khanh Trần im lặng quay mặt đi, ở góc cô không nhìn thấy, khóe môi chàng cong lên.
Thịnh Ý không biết chàng mưu kế thành công, còn kéo cánh tay chàng cọ cọ, ngoan ngoãn tựa lên vai chàng như bé mèo.
Hề Khanh Trần bất giác ưỡn lưng, yên lặng nắm tay cô.
"Mỗi lần nàng thiên vị hắn, ta đều đau lòng." Hề Khanh Trần nói thật.
Thịnh Ý: "Ừ, ta biết."
"Có phải sau này trong lòng nàng chỉ có ta?" Hề Khanh Trần lại hỏi.
Thịnh Ý: "Ừm, chỉ có chàng."
Hề Khanh Trần không nói nữa, cũng không biết có tin hay không.
Hai người đi đường ba ngày, sáng sớm ngày thứ tư trở về thôn Thịnh Gia.
Mọi thứ ở thôn Thịnh Gia cực kỳ rõ nét, mấy chú chó đi đầu làng, đám trẻ con chơi ven đường và gương mặt hàng xóm đều chân thật như ở hiện thực.
Ngôi nhà ngói họ từng ở cũng thế, hàng rào tre bao quanh sân, thậm chí còn có cả cái chổi bọn họ vứt đại trong sân ngày rời đi.
Dù biết nơi này là ảo cảnh, Thịnh Ý cũng hoảng hốt trong chớp mắt, nửa