1 năm sau đó
Cốc...Cốc...Cốc
- Tiểu Băng anh vào nhé - Phong mở của phòng nó
- Sao bừa bộn thế này - Phòng nhìn vào căn phòng, quàn áo vứt lung tung, vỏ bánh kẹo bim bim ở đâu cũng có, ngay cả hò sơ tài liệu của công ty 1 nơi 1 ít còn có cả đồ nhỏ của nó nửa
- Mau dậy đi Tiểu Băng mấy ngày na em lằm nì trong phòng thế này em làm anh lo lắng lắm biết ko - Phong kéo chăn của nó ra tìm con sâu ngủ trong chăn
- Mau dậy đi - Phong nói vô vọng khi ko lôi đc nó ra khỏi chăn
- Haizzz sao rồi có chuyện gì kể anh nghe - Phong ngồi xuống bên cạnh đống chăn
- Em mệt thôi chẳng có gì cả - nó nói
- Thật ko - Phong hỏi
- Thật - nó nói
- Dậy đi anh thấy da em trắng quá rồi đó nó mà trắng nữa có khi em bệnh đó, ít nhất cũng phải đi ra ngoài hưởng thụ ít ánh nắng mắt trới chứ cứ ở trong phòng tối thui thế này ko tốt cho sức khỏe - Phong nói
- EM sẽ ra ngoài khi đã ổn định tinh thần - Nó nói
- Khóc đi, ngày mẹ em mất em chẳng khóc gì cả - Phong nói
- Em sẽ ko bao giờ khóc nữa, vì trái tim em đã đóng băng rồi - nó nói
- Vậy à, tối nay em có đến Bang nữa ko - Phong hỏi
- Có chứ em phải tập giết người mà - nó nói
- Anh nghĩ em giết nhiêu đó là đủ rồi anh cũng sợ khi nhìn thấy em như vậy đó - Phong nói
- Anh yên tâm, em sẽ ko giết người tùy tiện nữa đâu, nhưng kẻ đáng giết em sẽ giết - nó nói
- Em phút chốc từ thiên thần đã trở thành ác quỷ rồi đó - Phong nói
- Hừ em cũng nghĩ thế - Nó nói
- Vậy lát em có ra ngoài ko anh đãi em ăn KFC - Phong nói
- Có chứ riêng KFC em ủng hổ hai chân hai tay - Nó nói thò cái đầu ra vui sướng nhìn Phong
- Hahaha nhìn em kìa cứ như con Rùa ý - Phong cười rồi chạy ra khỏi phòng
- Bực quá đi mất - Nó nói rồi vào trong nhà tắm làm VSCN
Tại nhà hắn
- Thưa cậu chủ bữa sáng đã chuẩn bị - bà quản gia nói
- Đc bà xuống trước đi - hắn nói
Từ ngày nó ko còn ở đây tới giờ, hắn buồn chán, hắn ko còn cái sở thích sát gái như ngày nào mà chỉ có ưu phiền, môi đêm hắn lại sang phong nó, nằm lên giương của nó và nghĩ về nó, thật sự hắn nhớ hình bóng của nó lắm, từ khi nó đi, ko còn ai ngày ngày mang cơm trưa đến cho hắn, ko còn ai hay cười với hắn và cũng ko còn ai Chào hắn mỗi buổi sáng nữa, thật sự hắn nhớ nó lắm nhớ tất cả những gì về nó và sau khi nó đi hắn mới thực sự hiểu bản thân mình đã yêu nó mất rồi.....Nhưng đã quá muộn để có thể bù đắp lại tất cả
- Cậu chủ người sao vậy, thức ăn ko vừa miệng sao - bà quản gia hỏi
- Ko ta ko muốn ăn, ta đi dạo một chút - Hắn nói rồi phóng xe đi
- hừ giờ mới biết hối hận sao - Ba hắn quan sát mấy ngày nay mới biết
Tại quán ăn
- Anh ta ăn gì - nó hỏi
- Em ăn gì gọi đi - Phong nói
Dường như tất cả mọi ánh mắt đều tập chung vào nó và Phong, nó mặc 1 cái áo phông trắng ngắn làm hở ra vòng 2 cực đẹp, cùng chiếc quần sóc bò trắng ngắn đế đùi, đi đôi giày thể thao trắng nốt, trên cổ nó có 1 cái tai nghe màu đen cá tính, nó đội mũ lưỡi trái trắng nốt nói chúng là tập đoàn trắng, trái ngược với nó, phong mặc tập đoàn đen, có mỗi cái là màu trắng áo sơ mi trắng.
- Các vị ăn gì - 1 cô phục vụ đi tới với đôi mắt hình trái tim nhìn Phong
- Cho tôi một cốc cafe ko đường - Phong nói
- Cho em 20 phần KFC cỡ lớn cùng 2 lon pesi ạ - nó nói
- Vâng quý khách đợi một chút - cô phục vụ sửng sốt nhìn nó rồi rời đi
- Có ít quá ko - Phong hỏi
- Ko đâu em ăn thế thôi lát còn ăn kem - nó nói
- Ừ vậy hả - Phong nói
- Sao anh ko ăn mà lại uống cafe - nó hỏi
- Anh ko thích ăn KFC nói đúng ra KFC ko phải sở thích của anh - Phog nói
- Ăn đi rồi nói xem có phải sở thích của anh ko - nó cười nói
- Của quý khách đây ạ - Cô phục vụ cùng 1 hàng nhân viên khác mang 20 phần KFC lên
- Cảm ơn - nó nói
- Xem em kìa ăn còn để dính rên mặt là sao trẻ con quá - Phong nói rồi lấy giấy