nhưng thôi, hỏi nhiều làm gì, tôi dù sao cũng ko cần biết, uống nhanh rồi về…
“tuần sau lễ tốt nghiệp của tôi, đến nhé.”
“tuần sau? ngày nào?”
“thứ tư.”
“ko biết đến được ko, còn phải đi làm mà.”
“cố gắng đi, tôi chờ.”
lại chờ. sao mà tôi ghét chữ ấy quá…
đừng chờ tôi và cũng đừng bắt tôi phải chờ.
“tôi ko đến đâu.”
Thắng khẽ ngẩng lên, thoáng nét thất vọng..
“sao vậy?”
“đã nói tôi phải đi làm. có nhiều người đến dự rồi.”
“sao biết nhiều?”
“ơ..thì..”
tôi cứng họng.
nhưng lễ tốt nghiệp thì phải có gia đình, bạn bè, người thân, sao ko nhiều??
“chỉ có Khải. mà tay đó thì biết rồi, cái mặt chán đời của hắn chỉ làm tôi mất vui!”
“chán đời gì, đó là sự trầm tĩnh…”
“tôi ko thích. cuộc đời vui vẻ, phải tận hưởng chứ..”
“sao anh biết Khải ko tận hưởng?”
“…. sao Yên bênh vực hắn quá vậy?”
tôi lại cứng họng lần hai.
giống như bị bắt quả tang đã để ý 1 ai đó, mặt tôi cúi sầm.. rồi ngó vu vơ…
đánh trống lảng…
“thôi về đi, tôi mệt rồi.”
…………………………………
thứ tư tuần sau, tôi hầu như quên khuấy đi vụ lễ tốt nghiệp, mà thực ra có quên cũng ko sao, vì tôi đã nói là ko tới..
nhưng Thắng vẫn sáng sớm nhắn tin cho tôi, bảo là lễ diễn ra lúc 10 giờ sáng..
9h30, tôi mon men tới gần gã bếp trưởng, cố dùng giọng thật đáng thương..
“bếp trưởng..”
“gì vậy?”
“hôm nay.. bây giờ anh cho em ra ngoài… 2 tiếng..trưa em quay lại nha..”
“dẹp.”
O___o có cần gạt phắt đi vậy ko..
trời ạh……….
tôi cố nài nỉ thêm lần nữa.
“chuyện này.. ko tới người ta chờ…”
“đi làm còn hẹn hò với bạn trai hả???”
“ko phải…”
“tôi nói ko, nghe chưa??!!”
>_____lão ấy ko cho thì đành chịu.
tôi lấy máy nhắn tin xin lỗi Thắng.
“này, TÔI ĐÃ NÓI KO XÀI ĐIỆN THOẠI TRONG GIỜ…”
“trong giờ làm việc, biết rồi, sư … à, ko, bếp trưởng.. anh đâu cần lớn giọng vậy..”
“biết thì cất vô đi!”
tôi ko nghe theo, chạy đi chỗ khác nhắn cho xong cái tin, gã sư huynh bực dọc đi theo, dai gì đâu..
“này, anh 1 là cho em ra ngoài, 2 là để em nhắn tin xong, anh mà bức hiếp em quá là em méc sư phụ cho