anh ta ko hỏi tôi điều gì cả, gần như lần nào cũng chỉ có tôi hỏi mà thôi… như thể chỉ có tôi quan tâm Khải, mà anh thì ko quan tâm tôi.
vậy thì sao lại đón tôi làm gì.
“sao thở dài vậy?”
tôi giật mình, nhận ra đúng là mình vừa thở dài, Khải khẽ quay đầu ra sao 1 chút, giọng hơi ấm.. tôi bối rối tìm ra 1 lý do vớ vẩn.
“chắc…đói bụng”
“hả? đói à? vậy… ăn gì đi.”
nói xong Khải đưa mắt ngó quanh trên đường, rồi chạy chậm lại để tìm quán ăn.. thực ra..tôi đâu có đói.
nhưng thay vì bảo Khải chạy thẳng về nhà trọ, tôi lại làm thinh chờ đợi bữa ăn chung của tôi và anh.. tự dưng tôi thấy mình trẻ con hết sức.
hôm qua trằn trọc tôi còn định sẽ thôi, ko nghĩ nhiều về Khải nữa.. vì Vân thích anh, mà anh dường như cũng…
“ăn ở đây vậy!”
tôi ngước lên và đó là …….Âu Việt quán!!
ôi ko… ko phải chỗ này.
“thôi, ăn ở nơi khác đi… tiệm này hơi sang…chắc …mắc!”
“ko đâu…tôi ăn 1 lần rồi…”
vì Khải đã cho xe lên lề nên anh Hùng giữ xe nhận ra tôi ngay, cho dù tôi cố tránh mặt nhưng anh Hùng vẫn kêu lên và vỗ vai tôi cái bụp T____T
“Yên dắt bạn trai về ủng hộ hả em! Haha…”
tôi đỏ bừng 2 má nhăn mặt phủ nhận, nhưng anh Hùng quen tính hay chọc ghẹo mà chịu để yên.. tôi đành đi vào nhanh…
trong quán đã khá đông.. tôi nhớ ra hôm nay thứ 6, chắc do ngày cuối tuần. mấy nhỏ phục vụ cũng chạy lu bu nên ko để ý đến tôi, tranh thủ cơ hội tôi kéo Khải nói nhỏ.
“đông quá..hết chỗ rồi. Hay mình đi ăn hủ tíu đi hen”
“uhm..”
Khải ậm ừ nhưng chần chừ nhìn quanh xem còn chỗ nào ko..