tôi cố tắm cho nhanh, 20 phút, và đi ra ngoài khi trời đã ko còn chút nắng nào, 7g rồi.
Vân ngồi huyên thuyên nói với anh chàng khôi ngô.
anh chàng lạnh lùng vẫn chỉ lắng nghe và quan sát…
“chị xong rồi ^-^ cảm ơn 2 anh, gặp lại sau nhé”
“này, chị em tên gì, anh chỉ mới biết tên em.. có phải Thuý Kiều ko?^o^”
“anh muốn biết thì hỏi chị ấy nè!!”
anh chàng khôi ngô đưa mắt nhìn tôi mỉm cười làm quen, tôi cũng gượng cười đáp lại…
“tên Yên. Hồng Yên”
“hi, tôi tên Thắng.”
“vậy còn anh?”
tôi hỏi người còn lại 1 cách mau lẹ, như thể đó là điều duy nhất mà tôi quan tâm…
ko hiểu tại sao tôi bị cái vẻ im ỉm của anh ta thu hút.
“hắn là Quốc Khải. hắn bị câm! ^_^”
“hả?”
bị câm? phải ko vậy…
như để trả lời vẻ thắc mắc của tôi, anh chàng tên Khải mới chịu mở miệng.
“ko thích nói nhiều như nó chứ ko phải là câm.”
đó là 1 chất giọng nam tính và cực kỳ mạnh mẽ…
giống ba tôi…….rất giống……….
…………
buổi tối tôi ko sao ngủ được, tôi nhận ra tôi bị ám ảnh giọng nói của anh ta, Quốc Khải..
Thuý Vân vẫn đang “chong đèn” học bài.
“chị sao vậy? mất ngủ hả?”
“ko biết nữa…tự nhiên khó dỗ giấc quá.”
“vậy đọc…sách Triết học của em nè, ngủ liền luôn ^_^”
tôi phì cười, nó cũng nhe răng ra, cái thời sinh viên nhồi nhét mấy môn học đó, tôi ngán lắm rồi…
“em thức khuya quá, ko sợ nổi mụn à?”
“ko, em quen rồi. mai còn thi môn cuối..”
“học để giành giải vô địch hay sao mà chăm thế?”
“lấy học bổng mà chị, bớt được 1 khoản tiền lớn chứ ít sao, heheh”
Vân học báo chí, rất giỏi.
hầu như học kỳ nào nó cũng giành học bổng của Khoa..
nó còn khá đẹp, tóc ngang vai sole hay bới bằng cây bút chì,
trông rất quyến rũ…
nếu có gì đó khiếm khuyết, là nó quá hung dữ T___T
nó có thể cãi suốt ngày ko mệt mỏi với cái giọng oang oang..
“thôi, để em cũng đi ngủ, chắc do đèn của em làm chị trằn trọc”
“ko sao, em cứ..”
tôi chưa nói dứt câu thì Vân đã tắt đèn, lăn xuống cạnh tôi, cái phòng bé xíu nên bàn học của nó với chỗ nằm ngủ chỉ cách có 1 bước chân.
cạnh bên là cái tủ đầy sách của tôi và nó…
rất nhiều sách..
………………………
sư phụ chìa cho tôi 1 tấm namecard có ghi tên John Quân gì đó Chereston Hotel…Ballad Restaurant..
chef..
là sao?
“cuối tháng nghỉ ở đây, qua đó làm đi”
“gì ạ??? sư phụ…?”
“con ở đây hoài sao khá nổi.”
“con ko….”
“đừng cãi nhiều lời… vậy đi”
sư phụ bỏ đi vào sau bếp và bỏ mặc tôi ngơ ngác với tấm card trên tay…
Chereston Hotel? khách sạn 5 sao..
thiên đường của các đầu bếp.. tôi cũng vẫn hằng khao khát, được