“nóng vậy… em bệnh thiệt hả?” “chứ ko lẽ giả, ặc ặc..”
Quân tỏ ra 1 chút gì đó ân hận.. có lẽ anh ta cảm thấy mình đã ép tôi làm vụ này. dù thực sự tôi ko trách hắn, trái lại tôi cảm kích điều đó.
“em ngồi đây, tôi đi mua thuốc..” “thuốc gì… anh biết gì mà mua…chở em về nhà ngủ đi..T__T” “sao ko biết?? tối ngày cứ đòi ngủ !”
nói xong, sư huynh kêu 1 người coi chừng tôi rồi vụt ra ngòai, chắc đi mua thuốc.. cô bé phục vụ bảo tôi lên tầng trên để nằm nghỉ, do thấy mệt và chóng mặt, tôi cũng nghe theo.
vậy mà tôi ngủ luôn 1 giấc tới gần hơn 7g30.
lúc tỉnh dậy, bụng tôi hơi cồn cào, đầu vẫn nặng nhưng đã bớt mỏi mắt do ngủ được 1 ít. trên bàn cạnh chỗ tôi, có 1 đĩa súp và ly sữa tươi vài viên thuốc..
có lẽ là do Quân sư huynh đã mua. mà thường như thế này phải có giấy nhắn lại mấy chữ chứ nhỉ?
“em dậy rồi hả?”
anh Vạn bếp trưởng GOGO bước tới, đẩy đĩa súp về phía tôi. tôi cầm mấy viên thuốc và uống cùng ly sữa..
“Quân mua và làm đó. tôi tự hỏi cô em có phải thần thánh ko mà khiến nó như thế?” “thần thánh gì ạ?”
vì mới nuốt 2 viên thuốc đắng nghét, tôi ko rõ ý của anh Vạn lắm, mặt cứ nhăn lại.
“hì hì. em về đường nào?” “à, khu Bình Long, Quận 3.. mà anh…Quân đâu?” “nó về trước rồi.”
“hả?”
trời ạh. cái lão…sư huynh. đem con bỏ chợ thế này à? nhìn vẻ mặt chán đời và bất mãn của tôi, anh Vạn cười xòa giọng trấn an.
“anh sẽ đưa em về, nhưng em ăn xong đi đã” “anh…?” “uh..mà điện thoại em reo thì phải?”
điện