Gió xuân vẫn còn đó, miên man theo bờ đê liễu phủ. Thời tiết càng trong trẻo, tươi sáng.
Năm ngoái tử mạch thanh môn, kim tiêu vũ phách vân hồn. Mất cả cuộc đời tiều tụy, chỉ trải qua mấy buổi hoàng hôn.
...
Bởi vì nghỉ Tết Nguyên Đán theo lịch cũ, biệt thự Song Kiều càng trở nên tĩnh mịch. Mộ Dung phu nhân hồi trẻ được giáo dục theo phương Tây, sống ở nước ngoài nhiều năm, đối với kiểu lịch cũ này cảm thấy rất nhạt nhẽo. Chẳng qua theo thường lệ từ trước đến nay, năm mới vẫn phải mở tiệc trà xã giao ở nhà, chiêu đãi bạn bè, cho nên bà tự mình đốc thúc người hầu, bố trí quét dọn. Mộ Dung Thanh Dịch về đến nhà, thấy xung quanh đều bận rộn, thế là theo hành lang đi đến phòng khách nhỏ phía Tây ở bên ngoài. Duy Nghi đã nhìn thấy anh, kêu một tiếng: "Anh ba." Quay đầu nhìn Tố Tố làm mặt quỷ, "Chị nhìn anh ba mà xem, tính tình thay đổi hết rồi, trước kia cả ngày chẳng thấy mặt mũi anh ấy đâu, bây giờ mặt trời còn chưa xuống núi đã về nhà." Tố Tố nhẹ nhàng đứng dậy, mỉm cười. Duy Nghi cũng đành bất đắc dĩ đứng lên, nói: "Tam tẩu tương lai đúng là giống y như mẹ, đặt chân cũng phải phép tắc. May mà mẹ du học nhiều năm như vậy, không thì giờ ở đây càng cổ hủ." Câu này lại làm mặt Tố Tố ửng hồng lên, thấp giọng nói: "Phép tắc trong nhà thì phải tuân thủ." Duy Nghi cười hì hì nói: "Ừm, phép tắc trong nhà, hay lắm, cuối cùng chị cũng chịu nhận đây là nhà mình rồi à?" Tính tình Duy Nghi hoạt bát, dần dần đã quen với Tố Tố, sau khi đính hôn lại hay chơi cùng cô một thời gian dài, cho nên nói đùa không chút kiêng kỵ. Nhìn thấy Tố Tố đỏ mặt, lại tươi cười rạng rỡ.
Mộ Dung Thanh Dịch đưa tay gõ nhẹ vào trán Duy Nghi, nói: "Em nhìn thấy anh không đứng lên cũng không sao, nhưng đừng có lười biếng quen thân, đến lúc gặp mẹ cũng ngồi lì ở đấy không động đậy." Duy Nghi nhìn anh lè lưỡi: "Em đi luyện đàn, chỗ này để cho hai người nói chuyện." Đứng lên chạy đi như một cơn gió.
Lúc này Tố Tố mới ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Sao hôm nay trở về sớm vậy?" Mộ Dung Thanh Dịch nhìn cô mặc sườn xám gấm mùa thu, thêu hoa văn bằng tơ bạc, đôi mắt trong veo sáng ngời, cô lại chậm rãi cúi đầu. Anh cười hỏi: "Hôm nay làm gì vậy?" Cô nói: "Buổi sáng học tiếng Anh và tiếng Pháp, buổi chiều học quốc học với lễ nghi." Anh liền cười khẽ một tiếng: "Con bé đáng thương." Tố Tố nói: "Là em quá đần độn, cho nên mới khiến mẹ nhọc lòng." Mộ Dung Thanh Dịch nắm tay cô nói: "Mấy thứ này ngày thường đều phải dùng đến, cho nên mẹ mới gọi người dạy em. Kỳ thật dần dần tự nhiên sẽ quen thôi." Còn nói, "Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, chúng ta đi xem đèn lồng đi."
Vào đêm Thượng Nguyên, trăng treo trên đầu ngọn liễu, người người hẹn nhau sau hoàng hôn. Trong lòng cô cảm thấy có chút ngọt ngào, lại nhẹ nhàng lắc đầu, "Không được, đêm nay còn phải học múa." Anh nói: "Chẳng qua là mấy điệu waltz, khi nào về anh dạy em là được." Nói xong, lại ngửi thấy mùi hoa mai quấn quanh cổ, nhàn nhạt như có như không, lại quanh quẩn không bay đi, anh thấp giọng hỏi: "Em dùng nước hoa gì thế?" Tố Tố đáp: "Đâu có." Nghĩ một lúc, nói: "Trong tủ treo quần áo có để túi thơm hoa đinh hương, chắc là mùi dính vào quần áo." Anh lại nói: "Lúc trước trong tủ quần áo đã có cái túi thơm đó rồi, sao hôm nay anh mới phát hiện mùi này?" Gần quá, hơi thở ấm áp làm tóc ở thái dương khẽ lay động, mặt cô ửng hồng, hoàng hôn mây tan bên dòng sông, đỏ đến tận mang tai, thấp giọng nói: "Em làm sao biết được."
Ăn xong cơm tối, nhân lúc người ta không để ý, anh quả nhiên đi lên trên lầu. Tố Tố mặc dù có chút ái ngại, nhưng anh hai ba lời đuổi khéo giáo viên dạy múa, đành phải đồng ý. Hai người lặng yên không một tiếng động ra khỏi nhà, anh mở cửa xe. Tố Tố lo lắng hỏi: "Cứ đi ra ngoài như vậy, một người cũng không mang theo sao?" Anh cười nói: "Mang theo bọn họ làm gì? Không sao, chúng ta lặng lẽ đi xem náo nhiệt một chút rồi trở lại."
Trên đường quả nhiên náo nhiệt, vừa nhìn đèn vừa nhìn dòng người qua lại. Đầu phố Hoa Đình treo vô số đèn lồng màu đỏ, chưa nói đến mấy cửa hàng buôn bán ở hai bên đường, trên cây cũng treo đầy đèn lồng, dưới đèn biển người lẫn xe như nước, gió đêm mùa xuân thổi qua hoa nở ngàn cây, càng thổi càng rơi, cánh hoa rơi như mưa. Trước cửa mấy cửa hàng tranh nhau bắn pháo hoa, giữa không trung đông từng đợt pháo vang trời, đều là Hỏa Thụ Ngân Hoa Bất Dạ Thiên. Chợ hoa càng lúc càng đông người, Mộ Dung Thanh Dịch nắm tay cô, chen tới chen lui vào trong biển người, lại buồn cười, căn dặn: "Em đừng có buông tay ra, đến lúc ngoảnh lại không thấy, anh cũng không đi tìm em đâu." Tố Tố mỉm cười nói: "Nếu lạc mất chẳng lẽ em không tự về một mình được sao?" Mộ Dung Thanh Dịch nắm thật chặt tay cô, nói: "Không cho phép, em chỉ có thể đi theo anh thôi."
Hai người lượn vào chợ hoa một chuyến, đông người, nóng toát mồ hôi. Nhưng anh vẫn vui vẻ, "Từ trước đến giờ không biết hoá ra ăn Tết náo nhiệt đến như vậy." Tố Tố nói: "Hôm nay sau khi náo nhiệt xong, ngày mai đến là lại qua đi mất." Thế là anh nói: "Nhìn em đi, nói nghe mất cả hứng."
Quay mặt nhìn thấy người ta bán hoành thánh, hỏi cô: "Có đói bụng không?" Tố Tố nghe anh nói thế, biết anh để ý lúc tối ăn đồ Tây, chỉ sợ cô ăn không quen sẽ đói, cho nên mới nói như vậy. Lòng cô tràn đầy vui vẻ, giống như buồm căng gió, lắc đầu nói: "Em không đói." Anh hết lần này tới lần khác ngồi xuống: "Một bát hoành thánh!" Nhìn cô mỉm cười, "Em từ từ ăn, anh ở đây chờ em. Đến lúc tổ chức hôn lễ xong, muốn ăn cũng không chạy ra đây ăn được đâu."
Tố Tố thấp giọng nói: "Mẹ mà biết chúng ta ngồi ngoài đường ăn gì nhất định sẽ giận." Mộ Dung Thanh Dịch cười một cái, "Đồ đần, sao em biết được? Cứ ăn từ từ."
Hoành thánh hơi mặn, cô cắn từng miếng từng miếng một, cuối cùng cũng ăn xong. Anh ngồi ở đó đợi, bốn phía đều là đèn lồng hoa óng ánh, trong màn đêm từng đợt pháo hoa màu bạc rực lên, chiếu lên mặt anh lúc sáng lúc tối. Trong lòng cô sáng ngời, giống như là pha lê toả sáng nơi đó. Anh thấy cô ngẩng đầu lên cười, nụ cười kia khiến người ta hoa mắt mê hoặc, làm pháo hoa phía sau lưng cô bỗng chốc mờ nhạt.
Hoa ngọc lan bên trong biệt thự Song Kiều, những bông hoa đầu tiên nở trong sắc xuân. Những cây ngọc lan trước và sau nhà, nở ra vô số bông hoa trắng muốt, giống như chiếc bát ngọc phỉ thuý, chứa đựng xuân quang vô hạn. Sau khi ngọc lan nở rộ, dường như chỉ qua mấy ngày, ở mái hiên trước nhà hải được lại rực rỡ rũ xuống , ngày xuân còn dài như biển. Tố Tố ngồi trên ghế mây. Duy Nghi từ phía sau đi lên, vỗ vai cô một cái, "Tam tẩu!" Doạ Tố Tố nhảy dựng. Duy Nghi cười hì hì hỏi: "Anh ba mới đi có một ngày, chị đã nhớ anh ấy rồi à?" Tố Tố ngó mặt đi chỗ khác đi, úp úp mở mở nói: "Chị là đang nghĩ, 'mùa xuân' trong tiếng Pháp nói như thế nào." Duy Nghi "À" một tiếng, lại ranh mãnh đọc: "Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc..."*
(*Trích "Khuê oán" của Vương Xương Linh:
Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc/Hối giao phu tế mịch phong hầu - Bỗng thấy sắc dương liễu tốt tươi đầu đường/Hối hận vì để chồng tòng quân kiếm phong hầu.)
Cẩm Thụy đã thả tay lên trên cuốn tạp chí, cười nói: "Cái con quỷ nhỏ này, học được dăm ba chữ liền đem ra khoe khoang ra vẻ nho nhã. Cái này khó đọc, chị nghe không hiểu." Cẩm Thuỵ cũng lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, tiếng Trung còn không rõ bằng tiếng Anh. Mấy tháng nay Tố Tố vùi đầu học bù lại Quốc học, câu thơ dễ hiểu này nghe cái là biết ngay, mặt lập tức ửng hồng gấp đôi, chỉ nói: "Chị cả đừng nghe tứ muội nói linh tinh."
Cẩm Thụy mỉm cười: "Thật sự không biết đầu bọn họ bị cái gì nữa, tuần trăng mật sau tân hôn mà lại sắp xếp cho Lão Tam đi công tác." Tố Tố càng lúng túng, chỉ nói: "Chị cả cũng trêu em à?" Cẩm Thụy biết cô xưa nay hay xấu hổ, thế là cười cười. Duy Nghi kéo cái ghế ra ngồi xuống, nói: "Thời tiết như vậy dễ chịu thật, chúng ta đi ra ngoài chơi đi." Cẩm Thụy hỏi Tố Tố: "Có đi hay không? Đến núi Kỳ Ngọc ngắm hoa anh đào đi." Tố Tố lắc đầu, "Em không đi, buổi chiều còn có khóa học tiếng Pháp." Duy Nghi nói: "Dục tốc bất đạt, em thấy chị quá nghiêm túc rồi đấy." Tố Tố nói: "Lần trước cùng mẹ gặp công sứ phu nhân, lại hơi rụt rè, đến bây giờ nghĩ lại mười phần hổ thẹn." Duy Nghi như một cái kẹo đường xoắn, dính vào tay Tố Tố, "Tam tẩu, chúng ta cùng đi chơi đi. Nhiều người chơi mới vui. Chị muốn học tiếng Pháp, em cùng chị cả dạy chị, không thì từ hôm nay trở đi, ba người chúng ta lúc nào ở cùng một chỗ thì chỉ nói tiếng Pháp thôi, đảm bảo học nhanh lắm." Cẩm Thụy cũng mỉm cười, "Ra ngoài đi dạo, ở mãi trong nhà buồn chán."
Duy Nghi bởi vì tuổi còn nhỏ, trong nhà ai cũng cưng chiều, trước mặt Mộ Dung Phong mà còn dám nũng nịu. Tố Tố biết không lay chuyển được, Cẩm Thụy lại là chị cả cũng đã lên tiếng, thế là đành theo họ đi chơi.
Vào mùa hoa anh đào ở núi Kỳ Ngọc, cổng công viên dưới núi lập biển cấm, ô tô không được đi vào. Ba người ngồi trên ô tô của Lý Bách Tắc, công viên nhận ra biển số xe, lập tức cho qua. Xe nhanh như chớp tiến thẳng một mạch đến trên núi. Tố Tố không để ý, chờ xuống xe mới hỏi: "Không phải mùa hoa hàng năm, nơi này đều không cho ô tô vào à?" Duy Nghi ngẩn người, hỏi: "Còn có quy định kiểu này à? Năm trước cũng đi hai lần mà có nghe nói đến đâu nhỉ?" Cẩm Thụy mỉm cười nói: "Ô tô của người ngoài, đương nhiên không cho vào. Nhưng mà cũng đừng lỡ miệng để cha biết, không lão nhân gia lại phạt chúng ta chép gia huấn đấy."
Ba người dọc theo đường núi xây bằng đá, một đường uốn lượn đi lên, người hầu đằng sau xa xa đi theo, nhưng đã không thấy rõ nữa. Tố Tố không quen mang giày cao gót đi đường trên núi, cũng may Cẩm Thụy cùng Duy Nghi cũng đi chậm, đi một lát nhìn thấy phía trước có một lầu nghỉ mát, Duy Nghi lập tức nói: "Nghỉ một chút." Đám người hầu đã cầm nệm gấm đến trải lên, Cẩm Thụy cười nói: "Chúng ta đúng là không có tiền đồ, nhao nhao đòi leo núi, mới đi đến đây đã nghỉ."
Duy Nghi ngồi xuống, nói: "Không biết tại sao, em về nhà là làm biếng. Mùa đông năm ngoái em cùng bạn học ở Thụy Sĩ ngày nào cũng trượt tuyết, chân cứng lại cũng không thấy mệt." Tố Tố toát mồ hôi, gió nam ấm áp thổi tới, khiến tinh thần sảng khoái. Bốn phía hoa anh đào bay lả tả, hoa rụng rực rỡ, nhẹ nhàng như mưa, rơi trên mặt đất giống như một lớp tuyết mỏng manh, cảnh trí đẹp đến nỗi cô không khỏi than nhẹ. Bỗng nghe có người gọi tên mình: "Tố Tố."
Cô quay mặt lại, vừa mừng vừa ngạc nhiên: "Mục Lan."
Mục Lan cũng mừng rỡ: "Hoá ra là cậu