Trên sàn nhảy, dàn nhạc chỉnh dây đàn, bắt đầu bằng một điệu waltz, tiếng nhạc trập trùng như nước hồ xanh lam gợn sóng, lại như chuông đồng dưới mái hiên chập chờn trong gió vang lên tiếng giòn tan. Tố Tố không khỏi có chút bần thần, quay đầu nhìn lại, anh đã duỗi tay ra, đành phải đưa tay cho anh. Tay anh hơi lạnh, nhưng kĩ năng nhảy vô cùng điêu luyện, thành thạo xoay người... Bốn phía là một biển áo hương tóc mai, duy chỉ có giờ phút này, giờ phút này mới có thể danh chính ngôn thuận ngẩng mặt lên, lẳng lặng nhìn anh.
Ánh mắt của anh vô ý trôi đi, nhưng qua một hai giây, lại một lần nữa đối mặt với cô, ánh mắt của anh ôn hòa, khiến cho cô sinh ảo giác, trên má dần dần đỏ ửng, hô hấp cũng dần dần cạn kiệt. Chỉ cảm thấy người nhẹ như một cánh bướm, tay của anh là chỗ bám víu duy nhất, nhẹ nhàng mặc cho anh điều khiển lướt đi giữa sàn nhảy và âm nhạc. Trong tai dần dần chỉ còn tiếng nhạc, xoay vòng... Những vòng xoay khiến cô hơi choáng váng sinh mê muội, âm nhạc là sóng gợn trên hải dương, ánh mắt của anh lại là vực sâu vô vọng. Cô lại bất lực quan sát, chỉ sợ mình liều lĩnh thả người nhảy xuống vực thẳm đó lần nữa... Anh liên tục xoay mấy vòng, kéo cô rời khỏi sân nhảy ồn ào náo động. Tiếng nhạc dần dần lùi xa về phía sau, cô chỉ nhìn thấy một mảng đen phía trước, người đã đứng trong bóng tối bên hàng rào.
Anh đột nhiên hôn xuống, nắm chặt cánh tay giữ lấy cô, không cho tránh né, không cho giãy dụa. Anh tới giờ vẫn bá đạo như vậy, ấm áp vừa quen thuộc vừa xa lạ làm toàn thân như mềm nhũn ra, lực trên môi trong nháy mắt lại đoạt đi hơi thở của cô lần nữa. Anh tham lam cảm nhận hơi thở của cô, như một người băng qua sa mạc sắp chết khát bỗng tìm thấy ốc đảo, vội vàng chạy đến không hề do dự, hô hấp hỗn loạn gấp rút.
Tố Tố không muốn... không muốn anh như thế, rõ ràng biết anh lại lần nữa say đắm sắc đẹp của mình, cô bất lực không thể lần nữa rơi vào đau khổ, tốt nhất là đừng như vậy, đừng đối với cô như vậy. Chỉ đối xử với cô như ngàn vạn bóng hồng bên cạnh anh, ngẫu nhiên nhớ đến thì chiếu cố một chút. Dù biết mình hèn mọn như cỏ dại, nhưng đã bị anh vứt bỏ rồi, từ bây giờ cũng không cần anh phải chiếu cố.
Cô dùng sức giãy dụa, anh đột ngột thả tay. Cô lẳng lặng nhìn anh, nhìn trong mắt của anh mơ hồ dấy lên ngọn lửa, dần dần lạnh lẽo như băng, cô không hề sợ hãi trực diện nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Khóe miệng Mộ Dung Thanh Dịch cong lên một nụ cười lạnh, hất tay cô ra rồi quay đầu bước đi, đi thẳng qua sân nhảy, tan biến vào trong đám người đang cười nói hân hoan.
Đêm tan, tiệc tàn đã là ba giờ sáng, Mộ Dung phu nhân nói: "Già rồi, thật sự là chịu không nổi, tôi phải đi ngủ thôi. Tố Tố, muộn như vậy, hay con ở bên này ngủ luôn đi, sáng sớm ngày mai đỡ phải chạy tới chạy lui." Nói đến mức này, Tố Tố đành phải "Vâng" một tiếng. Mộ Dung phu nhân quay mặt nhìn thấy bóng Mộ Dung Thanh Dịch ở ngoài cửa nhoáng một cái, gọi lớn: "Lão Tam, muộn như vậy còn đi đâu đấy?"
Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Vừa có điện thoại, con có việc phải đi ra ngoài."
Mộ Dung phu nhân nói: "Nửa đêm canh ba đi chỗ nào?"
Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Thật sự là có công sự mà, mẹ không tin thì hỏi người trực ban đi." Nói xong liền đi ra ngoài. Mộ Dung phu nhân đành phải nhìn Tố Tố cười một cái, nói: "Đừng để ý tới nó, con đi ngủ trước đi."
Tố Tố đi lên lầu, phòng ngủ này đã nửa năm không đi vào, gian phòng bài trí như ngày trước, đôi dép lê của cô vẫn còn đặt ở chỗ cũ. Mỗi ngày người hầu đều dọn dẹp, tất nhiên không dính chút bụi bặm. Cô biết cũng nhiều ngày rồi Mộ Dung Thanh Dịch chưa từng về cái phòng này, vì trên đầu giường có một cái đồng hồ chuông cổ, trước giờ là anh tự mình lên dây cót. Chuông đồng hồ còn dừng ở mấy tháng trước, anh đương nhiên là có mấy chỗ khác để qua đêm.
Cuộn mình trong mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc, giường rộng như thế, cô vẫn có thói quen cuộn tròn người đi ngủ. Vừa mới lơ mơ gần chìm vào giấc ngủ, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhấc ống nghe, còn chưa kịp nói, đối phương đã yểu điệu hờn dỗi: "Anh cái đồ không có lương tâm này, có phải muốn để em chờ đến hừng đông hay không?"
Cô lạnh lẽo cười, trái tim bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, đau nhức đến chết lặng. Cô nhẹ nhàng nói: "Anh ta đã đi rồi, cô không cần chờ đến hừng đông."
Chờ đợi không có điểm dừng, ngay cả chờ đợi cô cũng không muốn. Trong thư phòng các giá sách xếp chồng lên nhau, hàng nghìn cuốn sách, phải dùng cái bệ bậc thang chuyên dụng mới có thể với tay lên mấy tầng sách. Thời gian bên trong trang sách, như dòng nước còn muốn chảy xiết, từng văn tự trong sách còn đen tuyền, ngẫu nhiên hỗn loạn tung lên bọt nước. Lòng cô lại u ám như một cái giếng cổ, sinh ra lục bình ẩm ướt, bị ăn mòn từng mảnh đến khi chẳng còn gì. Xuân qua, chim én cũng bay đi, hạ xa dần, âm thanh của ve cũng không còn nữa. Cuối thu, hoa cung vương vãi đầy mặt đất. Đông chí, tiếng mưa rơi lạnh như lòng người. Bốn mùa cũng không khác biệt, cô là một cành hoa ẩn sâu sau sân vườn, không người biết đến, cảnh tượng đổ nát chậm rãi héo úa, nhan sắc phai tàn, thời gian dần trôi, cuối cùng sẽ có một ngày chẳng qua sẽ lại hóa thành cát bụi.
Nhan sắc như ngọc tiều tụy ba năm, đã từng mất đi bốn năm tuổi trẻ, mà bây giờ lần nữa mất đi tiếp, lại một năm chậm rãi, chỉ sợ... năm tháng này sẽ là vĩnh viễn, kéo dài cả một đời.
Phòng ở rộng, tĩnh lặng như u cốc, tiếng áo sột soạt là âm thanh duy nhất. Ngoài cửa sổ mưa rơi trong trẻo, lạnh lẽo, gõ nhẹ lên song cửa sổ. Trong phòng khách, chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh như nước, làm Tố Tố giật mình. Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chắc lại là người hầu gọi tới, nhắc cô nhất định phải có mặt. Chị Tân nghe điện thoại, đến nói với cô: "Là điện thoại của Phương tiểu thư."
Người duy nhất còn nhớ đến cô xem ra chỉ còn Mục Lan thôi. Chỉ nghe cô ấy nói một câu: "Tố Tố, sinh nhật vui vẻ." Lúc này mới sực nhớ ra, nhẹ nhàng "A" một tiếng. Mục Lan nói: "Tôi chỉ sợ cậu không ở nhà, tôi mới một nhóm mấy ngày cũ ở vũ đoàn ăn cơm, cậu có thời gian rảnh thì tới đây đi, coi như chúng tôi thay cậu làm sinh nhật."
Một phòng đều là bằng hữu cũ, thấy cô tiến đến nhao nhao đứng lên, mỉm cười. Chỉ có Mục Lan chào đón, "Tôi cứ cho là hôm nay cậu không thể tới." Cô mỉm cười nói: "Nhận được điện thoại của cậu, tôi vui lắm đấy." Hiểu Phàm cười nói: "Ây da, mấy hôm trước trông thấy hình của cậu ở trên báo, quả thực không nhận ra. Cậu càng ngày càng đẹp... chỉ là gầy đi rồi." Vừa nói như vậy, mấy người khác cũng mồm năm miệng mười hỏi đến, mọi người lúc này mới thân thiện hẳn lên.
Nồi lẩu hoa cúc vang lên tiếng xèo xèo nhỏ, ngọn lửa lam khẽ liếm lấy đáy nồi đồng, hơi nóng phả lên như một lớp sương mù mờ nhạt, khiến Tố Tố nhớ tới năm đó vũ đoàn cùng nhau đi ăn ở quán ăn nhỏ. Cũng là ăn lẩu, tuy không sang trọng tao nhã, nhưng khi đó cười nói ồn ào vui vẻ biết bao, giống như mới ngày hôm qua.
Hiểu Phàm vẫn huyên náo như hồi trước, "Tố Tố, cậu không có lương tâm nhất, bạn bè cũ đều ít liên lạc nhất, chúng tôi chỉ có thể ngẫu nhiên chiêm ngưỡng nhan sắc của cậu trên báo thôi." Mục Lan cười phá ra tiếng, "Tố Tố, đừng để ý tới cậu ấy, cậu ấy nói hôm nay muốn đánh gục cậu." Hiểu Phàm cười hì hì lấy ra một tờ báo từ trong túi xách, "Đây cậu nhìn xem, tôi toàn giữ lại ảnh đấy, ảnh chụp đúng là đẹp thật."
Tố Tố đưa tay nhận lấy, là lúc Duy Nghi cưới cả nhà chụp ảnh chung. Cô đứng sau lưng Mộ Dung phu nhân, trên mặt hơi mỉm cười, bên cạnh là Mộ Dung Thanh Dịch, hiếm khi mặc lễ phục kiểu Tây, phía trên nơ thắt cổ áo là gương mặt quen thuộc, nhưng nụ cười thì xa lạ vô cùng. Đứng bên nhau thế này, trong mắt người ngoài là hạnh phúc thập toàn thập mỹ.
Mục Lan cầm tờ báo, cười hỏi: "Hiểu Phàm, chẳng lẽ cậu còn muốn Tố Tố kí tên cho hay sao?" Cùng lúc lại nói, "Nồi lẩu sắp cạn nước rồi, ăn nhanh lên." Một bên bưng cái chén lên, "Một chén này phải uống hết."
Tố Tố lúc này mới mỉm cười, "Các người còn không nhớ à? Tôi làm gì biết uống rượu?" Hiểu Phàm nói: "Cái này là rượu nước mơ, giống y như nước ngọt, uống vào có say được đâu." Mục Lan cũng cười, "Chúng tôi có ai biết uống rượu đâu nào, đây là thay cậu mừng thêm tuổi mới." Mấy ngày khác cũng khuyên, Tố Tố thấy không thể chối từ, đành phải cạn ly nhấp một ngụm. Hiểu Phàm nâng chén nói: "Tốt lắm, tôi cũng chúc cậu năm nào cũng có ngày hôm nay, tháng nào cũng vui vẻ thế này." Tố Tố nói: "Tôi thật sự không thể uống mà." Hiểu Phàm ồ lên một tiếng, hỏi: "Thế này không nể mặt tôi với Mục Lan à?"
Tố Tố nghe cô nói thế, đành phải uống nửa chén. Thế là mở ra tiền lệ, người phía sau cũng đều đi lên mời rượu. Tố Tố không có cách nào khác, cuối cùng cũng uống mấy chén. Từ đầu cô đã không biết uống rượu, chỉ cảm thấy tai nóng mặt đỏ, tim đập dồn dập. Một