Trên gương mặt như thiên sứ đều là ý cười: "Chị Phương, em mời chị uống chén trà được không?"
"Tôi đang vội đi chợ mua thức ăn."
Thiên sứ lại một mặt nói, "Em cũng muốn đi mua đồ ăn, nhất định thú vị."
Đúng vậy, vị này là tiểu thư mười ngón không dính nước, sao có thể biết thú vui cò kè mặc cả. Nói chuyện đến cái này là mặt mày hớn hở, "Tôi cho cô biết, mua thức ăn cũng là kiến thức lớn đấy, nhắm ngay cái nào chất lượng, quan trọng là lúc cò kè mặc cả. Đầu tiên mặt phải không chút biến sắc, tiếp theo mặc cả giá xuống thấp dần thấp dần, thận trọng từng bước..." Binh pháp mặc cả còn chưa kịp giảng được một nửa, đột nhiên có y tá gõ cửa, "Đại tiểu thư, điện thoại của cô."
Thiên sứ ấm ức đi nghe điện thoại, còn lưu luyến không rời, "Chị Phương, vậy chị đi trước mua thức ăn đi, có cơ hội em lại cùng chị nói chuyện mặc cả nhé."
Vị tiểu thư này cũng thú vị, cô ấy đi ra phòng nghỉ, vừa mới đi qua sân, chợt nghe giọng một người trầm ổn hữu lực, "Phương tiểu thư xin dừng bước."
Là một vị lớn tuổi hơn có vẻ chững chạc, có mấy phần quen mặt. Ánh mắt như tia điện, hướng trên người cô khẽ đảo một cái, không tự chủ được giật cả mình. Vị kia mười phần khách khí nói: "Tôi họ Lôi, không biết có thể mời Phương tiểu thư dời bước, có mấy lời muốn cùng Phương tiểu thư nói chuyện."
Nhìn người này lai lịch không nhỏ, Phương Hoa Nguyệt mình cho tới bây giờ chưa làm việc gì trái với lương tâm, sợ cái gì? Thế là thản nhiên đi theo ông ấy đi qua kia mấy ngã rẽ hành lang, đi thẳng đến một chỗ trước nay chưa từng đặt chân. Giống như là một gian phòng xép cực kì lớn, trên cửa sổ đều là những tấm màn nhung hoa lệ buông thõng, dẫm lên thảm dưới đất như rơi vào một khoảng sâu, làm người ta ngơ ngác. Bốn phía đều là hoa tươi, cũng có hoa quả, sau ghế sô là bình phong chạm khắc mười tám phiến tử đàn ngà voi, ánh đèn vàng chiếu lên những hoa văn tinh xảo trên bình phong, nơi hoa lệ thế này cô mới thấy ở bối cảnh mấy bộ phim trên màn bạc, không tin nổi là nằm trong bệnh viện.
Vị họ Lôi kia ngồi xuống ghế, thản nhiên nói: "Phương tiểu thư, mời ngồi."
Cô cuối cùng cũng nhớ đây là ai rồi, rốt cuộc cũng biết vì sao mình cảm thấy người này quen mặt, hóa ra là Lôi Thiếu Công. Chẳng trách có khí thế như vậy, chẳng qua nhìn bộ dạng này hình như không có ý tốt, chắc chắn không phải chuyện tốt. Quả nhiên ông ấy mới mở miệng liền nói: "Phương tiểu thư, vô cùng xin lỗi, e là chúng tôi phải khuyên cô rời khỏi Trác Chính."
Rời khỏi Trác Chính? Cô chỉ cảm thấy buồn cười, đây là cái lý thuyết gì vậy? Chẳng qua giống mấy cảnh phim ở trên màn ảnh, cũng đoán được mấy lời sau đó. Quả nhiên Lôi Thiếu Công nói: "Trác Chính tiền đồ tốt đẹp của nó, Phương tiểu thư, tôi cho rằng cô không thích hợp với mối quan hệ này." Thật khiến người ta thất vọng, làm sao chỉ có lời thoại cũ rích thế này? Không thể thay cái lý thuyết mới mẻ hơn sao? Ông ấy tại sao phải bảo mình rời khỏi Trác Chính, mình cùng anh ấy chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Lại nói đến, Trác Chính làm sao có thể kinh động một vị đại nhân vật thế này ra làm thuyết khách?
À! Hiểu rồi, Trác Chính và Mộ Dung tiểu thư có quan hệ, xem ra đã được công nhận. Xem tình hình này, Mộ Dung tiên sinh chắc cũng đã hài lòng về con rể tương lai. Cho nên mới để vị đại nhân vật này đến xé uyên ương... mặc dù cô với Trác Chính còn không thể tính là uyên ương. Chẳng qua cô không nhìn nổi bọn họ ỷ thế hiếp người thế này. Mộ Dung tiểu thư một chân đạp hai thuyền, vẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, bảo người đến ra lệnh cho mình "Rời khỏi Trác Chính", nghĩ hay lắm!
Cô lạnh nhạt đáp: "Lôi tiên sinh, tôi nghĩ yêu cầu của ngài tôi không có khả năng làm được. Ngài không bằng đến hỏi Trác Chính xem, xem hắn có chịu rời đi không." Mặc dù chỉ là bằng hữu, chẳng qua cũng không thể mắt thấy anh rơi vào cảnh hồng nhan họa thủy mà lại bỏ mặc, cứ ném tạm mấy lời này ra trước đã, tối thiểu để bọn họ biết, Mộ Dung tiểu thư kia cũng không phải thuyền nào cũng có thể đạp.
Vị Lôi tiên sinh lại không thay đổi chút nào: "Phương tiểu thư, tôi nghĩ cô tất nhiên là biết, chúng tôi không phải tới để thỉnh cầu cô."
Thân thể hơi nghiêng về phía trước, quan sát tỉ mỉ thì thấy vị chính trị gia này không giận giữ không kiêu ngạo. Thong dong trấn định nói: "Bộ trưởng Lôi, tôi cũng không có ý định tiếp nhận bất cứ sự uy hiếp nào."
Đáy mắt ông ấy có một tia thần thái khác thường lướt qua, "Tiểu cô nương, thật là to gan. Cô ra cái giá đi."
Đúng rồi! Sao có thể thiếu phần quan trọng là "ra cái giá" này được chứ? Trong tiểu thuyết, phim ảnh đều không thể thiếu, nhìn vị kia lấy chi phiếu ra, cô thật sự xúc động muốn cười to. Thật buồn cười, không ngờ đúng là có thể có cơ hội như vậy. Hoa Nguyệt nhận lấy tấm giấy mỏng nhẹ, cẩn thận nhìn số tiền trên đó, là năm mươi vạn, ra tay quả nhiên hào phóng. Cô gằn từng chữ nói: "Năm mươi vạn, đối với ngài không phải con số lớn, nhưng đối với tôi cũng không phải! Dùng để mua lương tâm bình yên cho ngài, quá rẻ mạt rồi; dùng để mua tình yêu của tôi, càng quá rẻ mạt! Cho nên, ngài tỉnh táo lại đi!" Dùng miệng nhẹ nhàng thổi, chi phiếu nghiêng nghiêng bay trên mặt thảm.
Nhìn thấy Lôi Thiếu Công mặc dù vẫn không chút biến sắc, thế nhưng trong mắt có một vệt kinh ngạc chưa kịp che giấu, cô không nhịn được dương dương đắc ý. Từ khi xem qua « Thu Ca », mấy đoạn lời kịch này cô đọc thuộc làu làu, không ngờ có một ngày có thể phát huy được tác dụng. Lôi Thiếu Công chậm rãi mở miệng nói: "Phương tiểu thư, chúng tôi điều tra, biết cô chỉ ham tiền tài."
Lời này ngầm nói cô hám lợi, không sai, mình đúng là hám lợi. Thế nhưng cũng phải có phong cách làm người, hám lợi cũng phải châm ngôn sống. Cô thản nhiên nhìn, "Vâng, tôi yêu tiền như mạng sống. Nhưng tôi sẽ không vì tiền tài mà bán rẻ tự tôn của tôi, tình cảm của tôi, nhân cách của tôi."
Lôi Thiếu Công cười lên, "Cô đừng tưởng rằng có thể thả dây dài câu cá lớn, cô phải biết, nếu như Trác Chính kiên trì với cô, cậu ta có thể sẽ mất đi tất cả mọi thứ ở hiện tại. Đến lúc đó cô sẽ là 'lấy giỏ trúc múc nước, phí công dã tràng'."
Đó là điều đương nhiên, không chịu làm con rể Mộ Dung tiên sinh, tổn thất chỉ có thể nói bằng hai chữ "nặng nề" ; "thê thảm"; hai chữ để hình dung. Cô tinh ranh cười một tiếng: "Bộ trưởng Lôi, Trác Chính có kiên trì hay không, xin ngài đi yêu cầu anh ấy. Nếu như anh ấy kiên quyết muốn cưới Mộ Dung tiểu thư, đó là lựa chọn của anh ấy. Nếu như anh ấy vì tôi mà từ bỏ làm con rể Mộ Dung tiên sinh, đó cũng là lựa chọn của anh ấy, tôi nghĩ ngày không thể chi phối quyết định của anh ấy."
Không biết vì sao Lôi Thiếu Công tỏ ra rất kỳ quái? Đột ngột hỏi: "Cậu ta muốn cưới Mộ Dung tiểu thư?"
"Đúng vậy, các người không vì cái này nên mới uy hiếp tôi sao?"
Biểu cảm trên mặt Lôi Thiếu Công gọi là không biết nên khóc hay cười, chẳng qua nhìn thật kỳ lạ. Mặc kệ, dù sao cái gì nên nói đều nói xong rồi. Nghĩ xong lại nói thêm một câu nặng nề, "Về phần vị tiểu thư nhà các người, trước tiên dạy bảo cô ấy thế nào là tôn trọng người khác đi. Đừng ỷ thế hiếp người, bắt cá hai tay. Mặc dù mỗi tháng lương của Trác Chính chỉ có ba trăm bảy mươi sáu đồng, nhưng anh ấy và vị thiếu niên đắc chí Mục Thích Dương kia giống nhau ở chỗ đều đường đường là nam tử hán. Cô ấy đối với hai người bọn họ như thế này là vũ nhục."
Biểu cảm trên mặt Lôi Thiếu Công càng thú vị, "Sao cô biết lương bổng mỗi tháng của Trác Chính là bao nhiêu?"
Cô vênh mặt lên, "Anh ấy nói cho tôi."
Mặt Lôi Thiếu Công ẩn trong bóng tối rèm cửa, không biết là biểu cảm gì, mơ hồ nhìnvẫn thấy cổ quái, nói: "Ba trăm bảy mươi sáu đồng bạc, thật sự không ít."
"Đúng vậy, nói về tiêu chuẩn tiền lương đúng là không ít. Chẳng qua tôi nhìn anh ấy suốt ngày vung tay quá trán, dùng tiền không có nửa phần tính toán, chỉ sợ một năm chẳng tiết kiệm được nửa số tiền, trời sinh số làm phò mã, dù sao Mộ Dung gia có tiền, anh ta cưới đại tiểu thư, cũng không cần phải lo chu cấp cho gia đình."
Hoa Nguyệt chợt nghe thấy tiếng cười khẽ phát ra từ sau tấm bình phong. Cô xoay đầu nhìn, chẳng lẽ sau tấm bình phong có người? Lôi Thiếu Công lại ho khan một cái, nói: "Phương tiểu thư, không thể không thừa nhận..." Còn chưa dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh mở ra, là Trác Chính, anh tức đến hổn hển, "Cha!"
Cô trố mắt nhìn, sao anh lại có cái bộ dáng thế này, giống một con sư tử con bị chọc bực mình. Chờ một chút, anh vừa gọi cái gì? Cô vô thức quay mặt nhìn người đang ngồi trên ghế. Lôi Thiếu Công chầm chậm đứng dậy, thong dong nói: "Làm sao vậy, Tiểu Trác?"
Trong đầu sao loạn hết cả lên thế này, nhưng Trác Chính giống như đã nhanh chóng trấn định lại, "Thật sự xin lỗi, bác Lôi." Thế nhưng trong giọng nói của anh vẫn mang theo chút tức giận, "Xin đừng can thiệp vào quan hệ của cháu với cô ấy. Bất cứ ai cũng không thể ngăn cản cháu yêu cô ấy."
Choáng váng! Anh nói yêu mình, anh nói yêu mình... Cô choáng váng một chút, sau đó lập tức đứng lên. Thật cảm động, lần đầu tiên nghe trực tiếp thổ lộ như thế này, lòng hư vinh lập tức đạt được thỏa mãn. Đúng, vô cùng thỏa mãn. Không ngờ anh có chí khí như vậy, vậy mà không thèm làm phò mã. Không ngờ tiểu gia hỏa này suốt ngày cười toe toét, nước đến chân lại rất có trách nhiệm, có khí khái nam tử hán. Chưa kịp khen, anh đã kéo lấy tay cô khách khí nói: "Bác Lôi, cháu với Phương tiểu thư còn có chút việc, thất lễ."
Ôi! Đẹp trai thật đấy! Cướp người à? Thật không uổng công thay anh ngăn cơn sóng dữ. Thật không ngờ sắc mặt anh nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn vênh váo hung hăng đến vậy, mặc dù cái từ này nghe thì là nghĩa xấu, nhưng anh vênh váo hung hăng lại cực kỳ đẹp trai! Dường như toàn thân tản mát khí lạnh thấu xương, so với khí chất của hoàng tử Chevrolet còn vượt trội hơn, khiến người ra không kìm được lòng ngưỡng vọng.
Đi thẳng ra ngoài một đoạn thật xa, anh đột nhiên lại dừng chân hỏi: "Bọn họ làm gì với em?"
Cô nở nụ