Lôi Thiếu Công dừng bước ở phòng khách, người ở phòng trực theo đường đá nhỏ đi đến. Trong phòng trực ban hôm nay nhận được thư báo, phân loại kiểm tra, sẵn sàng để duyệt đi. Hắn lúc đầu chỉ là tạm giữ chức vụ, không cần phải làm những việc này, nhưng thuận tay thì giúp chút. Đang lúc bận rộn thì nghe phía cổng có người đến, chính là phó chủ nhiệm văn phòng tiếp quản Uông Lâm Đạt, hắn cùng Lôi Thiếu Công cũng đã quen thuộc từ lâu, lúc này chỉ gật đầu chào một cái. Lôi Thiếu Công hỏi: "Rốt cục là chuyện gì?" Uông Lâm Đạt nói: "Vong Hồ xảy ra chuyện... sạt lở." Lôi Thiếu Công nhất thời bất an, hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?" Uông Lâm Đạt nói: "Hơn năm giờ nhận được điện thoại, tiên sinh lập tức gọi Tống Minh Lễ cùng Trương Minh Lập tới, khó tránh khỏi nổi giận." Lôi Thiếu Công biết không ổn, thế nhưng ngoài miệng lại không thể nói rõ.
Uông Lâm Đạt nói: "Còn có một việc." Lôi Thiếu Công thấy hắn chần chờ một chút, thế là cùng hắn cùng đi ra khỏi phòng trực ban. Lúc này trời mưa phùn nhỏ, dính vào áo ẩm ướt. Trong sân bàn đá xanh đã được nước mưa rửa sạch. Một con chim sẻ đậu giữa sân, giật giật cất bước, thấy hai người đi qua bay nhào lên nhánh cây. Uông Lâm Đạt mắt thấy con chim bay lên, trên mặt có thần sắc lo lắng, nói ra: "Đêm qua, tiên sinh không hiểu vì sao lại biết chuyện Tam công tử hao hụt công quỹ, lúc ấy sắc mặt không dễ nhìn chút nào. Đây là việc tư, lẽ ra tôi không nên lắm miệng, nhưng buổi sáng hôm nay lại xảy ra chuyện Vong Hồ, chỉ sợ tiên sinh sẽ phát điên." Lôi Thiếu Công biết đại sự không ổn, mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Lấy lại bình tĩnh, mới hỏi: "Phu nhân đâu?"
Uông Lâm Đạt nói: "Buổi sáng hôm qua cùng đại tiểu thư đi Tuệ Cảng rồi."
Lôi Thiếu Công biết nước xa không cứu được lửa gần, thế là hỏi: "Giờ còn có ai ở đây không?"
"Hiện tại chỉ còn có bọn Đường Hạo Minh đang ở đấy để chuẩn bị có cuộc họp."
Lôi Thiếu Công dậm chân nói: "Vô dụng, tôi đi gọi điện cho Hà tiên sinh." Uông Lâm Đạt nói: "Chỉ sợ không kịp." Lời còn chưa dứt, chỉ thấy người hầu tới nói: "Uông chủ nhiệm, điện thoại." Uông Lâm Đạt đành phải vội vàng đi. Lôi Thiếu Công lập tức ra gọi điện thoại cho Hà Tự An, hết lần này tới lần khác đường dây bận, cũng may tổng đài báo cuộc gọi, bên kia nghe máy. Hắn chỉ nói: "Tôi là Lôi Thiếu Công, phiền Hà tiên sinh nghe điện thoại." Quả nhiên đối phương không dám chậm trễ, liên thanh nói: "Xin chờ một chút." Trong lòng hắn sốt ruột, tay cầm ống nghe đã toát mồ hôi. Cuối cùng Hà Tự An cũng nghe máy, hắn chỉ nói vài câu, đối phương cũng biết đã xảy ra chuyện, lập tức nói: "Tôi lập tức tới ngay." Hắn lúc này mới hơi yên lòng một chút, cúp điện thoại về phòng trực ban.
Người hầu trong phòng không có bất kỳ ai, yên tĩnh càng làm cho lòng người bất an. Hắn không biết tình hình bên trong thế nào, chính lúc này một vị hầu cận vội vàng chạy đến, nói: "Lôi chủ nhiệm đến rồi, tiên sinh nổi trận lôi đình, lấy gia pháp luôn rồi." Hắn sợ nhất là nghe được câu này, biết vẫn tránh không khỏi, liền vội hỏi: "Bọn họ không ai ngăn cản à?"
"Mấy người họ cũng không dám cản, Tam công tử lại không chịu cầu xin tha thứ lấy một câu."
Lôi Thiếu Công chỉ biết dậm chân, "Cậu ta sao chịu cầu xin chứ, tiểu tổ tông này tính tình như vậy, đã bao nhiêu lần vì thế mà chịu khổ rồi?" Không nghĩ ra được cách gì, chỉ biết sốt ruột. Sau một lúc, nghe nói đám người kia càng khuyên càng lửa cháy đổ thêm dầu, càng đánh ác hơn, gia pháp cũng đánh gãy luôn, tiện tay vớ thanh cời làm bằng đồng trắng trước lò sưởi. Chủ nhiệm Kim Vĩnh Nhân xông đến ngăn cản, cũng bị đẩy một cái lảo đảo, tiên sinh quát: "Các người cút ra ngoài cho tôi!" Kim Vĩnh Nhân thường ngày hữu dụng, biết lần này là chuyện lớn, vội vàng ra ngoài nói với bọn người hầu: "Còn ngẩn người ra đấy làm gì? Còn không mau đi gọi điện thoại cho phu nhân?"
Người hầu vội vàng đi. Lôi Thiếu Công nghe Kim Vĩnh Nhân nói như vậy, biết đã không thể cứu vãn được rồi. Đành đi thẳng đến hành lang, từ xa trông thấy xe của Hà Tự An tiến vào, vội vàng bước lên phía trước thay hắn mở cửa xe. Hà Tự An thấy sắc mặt của hắn, đã đoán được bảy tám phần, cũng không hỏi nhiều, bước nhanh về hướng đông. Kim Vĩnh Nhân nhìn thấy hắn cũng thở phào một hơi, tự mình thay hắn mở cửa.
Lôi Thiếu Công đứng ở hành lang bồn chồn, đi tới đi lui, một lúc mới thấy hai người dìu Mộ Dung Thanh Dịch ra ngoài, vội vàng đi tới. Sắc mặt hắn xanh lét như tro, lảo đảo vội vàng đỡ, phân phó: "Đi gọi bác sĩ Trình."
Buổi chiều Mộ Dung phu nhân cùng Cẩm Thụy gấp gáp trở về, vừa xuống xe liền lên thẳng lầu hai. Đúng lúc Lôi Thiếu Công từ trong phòng đi ra, thấy Mộ Dung phu nhân vội vàng chào, "Phu nhân." Mộ Dung phu nhân xua tay, cùng Cẩm Thụy đi vào phòng, nhìn thấy thương tích trên người Mộ Dung Thanh Dịch , tất nhiên là vừa giận vừa xót, rơi nước mắt an ủi con, nói một lúc lâu mới ra ngoài.
Vừa ra ngoài Lôi Thiếu Công còn ở đó, thế là hỏi: "Rốt cục là vì chuyện gì mà đánh con dã man như vậy?" Lôi Thiếu Công đáp: "Vì chuyện ở Vong Hồ, còn việc Tam công tử tự ý rút tiền trong công quỹ, ngoài ra còn có mấy chuyện lặt vặt." Mộ Dung phu nhân lấy khăn tay lau nước mắt, nói: "Vì chút chuyện công có đáng đánh đến thế này không!" Lại hỏi: "Lão Tam tiêu hao bao nhiêu tiền? Mà nó có chỗ nào cần tiền, sao lại rút tiền làm gì?"
Lôi Thiếu Công thấy không dễ trả lời, còn chưa lên tiếng, Cẩm Thụy đã nói ra: "Mẹ, Lão Tam ham chơi, để cha giáo huấn nó một chút cũng tốt, đừng để nó vô pháp vô thiên làm càn." Mộ Dung phu nhân nói: "Con xem những vết thương kia, nhất định là dùng sắt đánh." Nước mắt lại rơi xuống, "Nhẫn tâm như vậy, muốn lấy mạng nó sao?"
Cẩm Thụy nói: "Cha đang giận, đương nhiên vớ được cái gì là đánh luôn." Còn nói, "Mẹ, mẹ trở về phòng nghỉ ngơi một chút, ngồi ô tô nửa ngày, nhất định cũng mệt mỏi." Mộ Dung phu nhân gật đầu một cái, nói với Lôi Thiếu Công: "Tiểu Lôi, cậu thay tôi để ý Lão Tam." Lúc này mới rời đi.
Đang lúc hoàng hôn, cơn mưa lại đến, bên ngoài cửa sổ phòng ngủ là một gốc cây hoè, bên trong phòng không biết là sắp mưa. Mộ Dung Thanh Dịch tỉnh lại, cả người đầy mồ hôi. Thấy sắc trời đã tối, hỏi: "Mấy giờ rồi?" Lôi Thiếu Công vội vàng trả lời: "Đã bảy giờ rồi, có phải cậu đói rồi không?" Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Tôi không muốn ăn gì cả." Lại hỏi, "Mẹ đâu?"
Lôi Thiếu Công đáp: "Phu nhân ở dưới lầu." Còn nói, "Buổi chiều phu nhân cùng tiên sinh nói chuyện, đám người hầu đều nói, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân nổi giận với tiên sinh."
Mộ Dung Thanh Dịch ỉu xìu: "Mẹ đều vì thương tôi, toàn thân tôi đau quá, cậu thay tôi nói với mẹ, cha còn đang nổi nóng, nhiều lời cũng vô ích, chỉ sợ lại sinh chuyện."
Lôi Thiếu Công nói: "Tiên sinh nói muốn cho cậu xuất ngoại, phu nhân chính là vì cái này nên giận."
Mộ Dung Thanh Dịch cười khổ một tiếng, nói: "Tôi cũng biết, cha lúc này hạ quyết tâm tống tôi đi rồi."
Lôi Thiếu Công nói: "Tiên sinh có lẽ chỉ là nhất thời tức giận thôi." Đang nói chuyện, Mộ Dung phu nhân đến. Lôi Thiếu Công vội vàng lui ra ngoài. Mộ Dung Thanh Dịch thấy mẹ vẫn còn rơi nước mắt, gọi một tiếng: "Mẹ."
Mộ Dung phu nhân càng tỏ ra khó chịu, cầm tay anh nói: "Cha con không biết bị làm sao ấy, nhất định đòi đưa con ra nước ngoài, con bảo mẹ làm sao mà không tức giận được."
Mộ Dung Thanh Dịch nghe nói như vậy, biết sự tình đã không thể cứu vãn, trong lòng ngược lại cũng yên tĩnh, "Xuất ngoại cũng không phải chuyện xấu." Mộ Dung phu nhân nghe xong gật đầu một cái, "Ý của cha con, là bảo con xuất ngoại hai năm để học tập. Mẹ nghĩ, thay con xin vào một trường tốt, học một chút rồi trở về, kiểu gì cũng có chỗ hữu dụng." Ngừng lại một cái còn nói, "Cha con cũng là vì tốt cho con, mẹ mặc dù không tán thành phương thức của ông ấy, nhưng con có đôi khi cũng quá tùy hứng, ra nước ngoài, không giống lúc ở nhà, uốn nắn cái tính tình này của con cũng tốt."
Mộ Dung Thanh Dịch liền nói: "Cha đánh con gần chết, mẹ không đau lòng cho con thì thôi, còn thay cha mắng con."
Mộ Dung phu nhân nói: "Nhìn con xem cái thằng bé này, chẳng lẽ cha con không đau lòng vì con sao? Đã làm sai còn không biết nhận lỗi, sao phải chọc cha con nổi trận lôi đình?"
Mộ Dung Thanh Dịch biết mẹ tuy miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thiên vị mình. Thế là cười hì hì nói sang chuyện khác: "Thế mẹ muốn xin cho con vào trường nào? Hay là xin vào trường mẹ học ngày trước cũng tốt." Trêu chọc khiến Mộ Dung phu nhân cười rộ, "Vừa mới bị thương còn chưa khỏi đã nghịch ngợm, anh biết rõ trường cũ của tôi là trường nữ sinh mà."
Mấy ngày dưỡng thương, đang tuổi còn trẻ, lại không bị thương gân cốt, cho nên hồi phục rất nhanh, một ngày sau đã có thể xuống lầu. Buồn bực mấy ngày, bước chân cũng dễ dàng hơn. Nhưng lúc xuống lầu đến phòng khách, lại ngay ngắn thẳng tắp ở ngoài cửa. Mộ Dung phu nhân ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, cười nói: "Sao không vào?" Mộ Dung Phong cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh, chỉ nhíu mày. Mộ Dung Thanh Dịch đành phải đến gần gọi một tiếng: "Cha."
Mộ Dung Phong nói: "Tôi nhìn cái tính lỗ mãng này của anh cũng chẳng thay đổi chút nào. Uổng công đưa anh vào quân ngũ, muốn dùng kỷ luật uốn nắn anh, một chút tác dụng cũng không có." Mộ Dung phu nhân sợ chồng lại nổi nóng, vội vàng nói: "Việc xuất ngoại tôi nói qua với nó rồi. Nó cũng đã đồng ý."
Mộ Dung Phong "Hừ" một tiếng, nói: "Mấy ngày tới ở trong nhà học tiếng Anh, đám người kia, tôi sai Kim Vĩnh Nhân thu xếp. Nếu còn dám ra ngoài sinh sự, cẩn thận tôi đánh gãy chân anh!"
Mộ Dung phu nhân thấy Mộ Dung Thanh Dịch ủ rũ, nói với chồng: "Được rồi, Lão Tam bị thương thành cái bộ dạng này rồi, còn ra khỏi cửa được sao?" Lại nói với Mộ Dung Thanh Dịch: "Cha con muốn tốt cho con, con mấy ngày nay ổn định lại tinh