27
Kiều Sở Ân thơ thẫn một mình trên đường phố.
Từ nhỏ đến lớn, dù vui hay buồn, dù gây chuyện hay được quà, đều sẽ có Đào Vị Lăng ở cạnh cùng hắn chia sẻ.
Hắn đã quá quen với việc đánh y, ức hiếp y, kể lể cùng y, quen tựa như phải hít thở mỗi ngày.
Vậy mà giờ đây nhìn qua phải, nhìn qua trái, lại không có một thân lam y cao ráo cầm quạt đi cùng, bỗng thấy hụt hẫng rất nhiều.
Hắn không có bạn bè.
Ai cũng bảo hắn ngang ngạnh thô lỗ, không chịu chơi cùng hắn.
Trước nay chỉ có Đào Vị Lăng là không giống họ.
Y lúc nào cũng bao che hắn, dung dưỡng hắn, chịu đựng mọi thói hư tật xấu của hắn.
Lần mà hắn khiến y giận dữ nhất thì y cũng chỉ bỏ mặc hắn vài ngày là cùng, nhưng nay y đã đi ba tháng rồi chưa chịu về.
Kiều Sở Ân đột ngột ngồi xổm giữa đường.
Hắn thấy cô độc quá.
Không có Đào Vị Lăng, cái gì hắn cũng không muốn làm, hơi sức đều cạn kiệt.
Người qua kẻ lại nhìn hắn như quái vật, nhưng biết rõ tính hắn hung bạo thế nào nên cũng không dám nhìn nhiều, giả vờ xem như trên đường bỗng mọc ra một khối đá, né đi là được.
Có cặp đoạn tụ đang nhởn nhơ nắm tay đi dạo, trông thấy Kiều Sở Ân, lập tức cảnh giác buông tay tránh xa hết mức.
Chuyện ầm ĩ lần trước của hắn vẫn còn đồn đại khắp hang cùng ngõ hẻm, báo động đến cả giới đoạn tụ kinh thành.
Kiều Sở Ân liếc bọn họ, bỗng lên tiếng: “Này…”
Cặp đoạn tụ sợ hãi đến mặt xanh môi tím.
“Lại đây! Không lại ta đánh các ngươi đó.”
Cặp đoạn tụ nhìn nhau, rồi dè dặt tiến tới.
Kiều Sở Ân không có vẻ gì là tức giận, chỉ tay: “Ngồi xuống!”
Cặp đoạn tụ không dám làm trái, liền ngồi xổm cạnh hắn.
“Bạn thân nhất của ta mất tích rồi.”
Cặp đoạn tụ ngơ ngác, nhưng vẫn phải giả vờ hiểu gật gật.
“Hắn làm chuyện có lỗi với ta.
Ta lúc đầu rất giận, muốn giết hắn ngay lập tức, nhưng sau đó…ta phát hiện mình cũng không giận đến vậy.
Chỉ cần hắn chịu về, ta nghĩ