Mục An lặng im bước đến bên canh tôi.
Chung lớp nên phải đứng chung thôi mà.
Mục An trò chuyện với những người xung quanh và xem tôi như một kẻ vô hình.
" Một lát các cô sẽ phát đề các em ngồi theo lớp" - Cô phụ trách nói.
Tôi hồi hợp chờ đợi đề, bởi vì tôi hiểu sợ dây liên kết mỏng manh giữa hai chúng tôi chỉ là những bài kiểm tra này thôi.
Tôi tự biến điểm số những thứ tôi chỉ xem là hình thức quan trong hóa.
Khi tờ để phát ra tôi thật sự thất vọng.
Vậy mà lại là đề sử.
" Triệu Việt biết làm không, chỉ tao coi"- Mục An bỗng nhiên nói làm tôi tỉnh giấc.
" Chưa, chưa học một chữ nào, Bảo học chưa"- Tôi hỏi câu trai còn lại cũng trúng số như tôi.
" Chưa luôn, Mục An là chắc chắn không rồi.
Một phát ba đứa" - Bảo nói với giọng nói đầy đùa giỡn.
- " Triệu Việt, Triệt Việt" - Bỗng tôi nghe một người gọi tên mình khe khẽ.
- " Triệu Việt bạn cùng bàn thân yêu của cậu tới kìa" - Mục An kẻ luôn lặng im lại bất chợt nói.
" Hả, gì ai cơ" - Ai đây, tôi không thích ứng kịp thời.
- " Là ai thì tự nhìn đi" - Mục An bỗng trở nên cáu kính.
Tôi quay lại, vậy mà là An Hy.
Cậu ấy trốn đứng ngoài cửa sổ.
- " Cậu sao lại đển vậy không ở trong lớp học, An Hy".
- " Sợ cậu làm bài không được rồi thất vọng đấy mà."
- " Áaaaaa.....!Cậu đúng là cứu tinh của tớ mà, đề môn sử đấy ai mà học cho được ".
- " Đọc đề đi Việt tớ lấy sách