"Anh giấu em như vậy, em có giận anh không?" Vừa vào tới phòng ngủ của anh, cậu đã bị anh nắm lấy vai đè vào tường hỏi.
Trong mắt anh đầy sự lo lắng.
Cậu châm biếm: "Phận làm anh nên tha thứ cho em chứ." Anh kinh ngạc nhìn cậu, ánh mắt dần trầm xuống, sau đó cúi đầu buông cậu ra.
Cậu cười ha ha, xoa má anh: "Đùa anh thôi, nhìn anh kìa." Anh lập tức sáng mắt nhìn cậu, phụng phịu như bị bắt nạt.
"Đùa một chút cho đỡ bực, biết anh ghét châm biếm rồi.
Ai cho anh giấu, hử? Nói xem mọi sự có phải sắp đặt không hả? Từ bao giờ anh đã theo dõi em?" Cậu nhéo mặt anh đến biến dạng.
Anh đau muốn rớt hai miếng thịt, kêu cậu buông tay ra.
"Nói em nghe coi." Cậu buông tay, đến giường ngồi xuống nhìn anh vẫn đứng ở góc nói.
Mặc dù tính theo thân phận thì anh phải gọi cậu một tiếng "anh".
Nhưng mà cậu không thích, gia đình anh với gia đình cậu không liên quan, thông gia gì chứ.
"Theo em từ bé rồi.
Nguyện vọng đại học là nghe từ mẹ em.
Anh bỏ qua các loại trường danh tiếng để theo em vào trong đấy.
Vào trường, nghe nói sẽ có đội tình nguyện viên đón các học sinh mới nên anh vào đó hoạt động đợi em đến.
Cùng em chơi game em thích, cố tình tiếp cận em." Anh đi đến ngồi cạnh cậu nói.
Cậu gật đầu cảm thán: "Thả thính cũng được đấy chứ."
"Thế em dính thính từ bao giờ?" Anh sáp lại hỏi.
Cậu lắc đầu, chính cậu cũng chẳng biết cậu đã dính thính lúc nào.
Chỉ biết hiện tại là đã không dứt ra được.
"Cuối cùng anh cũng đợi được em, em có biết để moi thông tin em đi nước ngoài anh đã đợi lâu như nào không, mất cả thanh xuân chỉ để diễn trò nghe thông tin của em thôi đó.
Ngày em đi, bà ép anh đi giống em.
Nhưng mà anh không đi như vậy vì sợ em thấy anh lại ghét em thêm.
Sau đó anh lừa bà anh đưa anh đi du lịch, chỉ tiếc xảy ra chuyện.
Vậy nên chậm trễ mãi."
"Qua rồi, không cần nhắc tới, chỉ có một việc phải khen anh, đánh hay lắm.
Có thể đánh nát mặt con nhỏ kia." Cậu thở ra một hơi, trong lòng an tâm hơn.
Khi mọi bí mật bị lộ ra, lòng người ta sẽ thanh thản.
"Mà này, nơi riêng tư rồi, có bù đắp cho anh không?" Anh thổi một hơi vào cổ cậu.
Cậu rụt cổ lại, mười ngón tay không tự chủ được mà cào cào áo anh.
Anh đè cậu xuống giường hôn chụt cổ cậu một cái.
"Em chưa đồng ý!" Cậu phản bác, bị nhột đến khóe mắt hồng hồng.
"Một chút thôi, ngoan." Anh nhẹ nhàng hôn xuống, tay không an phận mò lung tung một chút.
Anh thở dài nhìn trần nhà.
Cậu im lặng ghé lên gối ngủ.
Đùa giỡn một hồi, cậu mệt đến ngủ thiếp đi.
Anh cũng không làm gì quá đáng, nhưng mà cậu cũng quá mệt rồi.
Học nhóm xong chưa kịp nghỉ ngơi đã ngồi xe buýt ra sân bay.
Vừa đáp xuống thì tiếp tục bị lôi đến đây, không những không được nghỉ mệt lại còn mệt thêm.
Lát không biết có bị ép về luôn không nữa.
Đứa trẻ đáng thương này, không biết đến bao giờ mới được giải thoát.
Sống như thế này cũng quá khổ cực đi.
Anh phải nhanh chóng dành được quyền lực thì cậu mới bớt khổ được.
Cậu ngủ