Quỳnh sinh ra trong gia đình khá giả, bố mẹ cô là thương nhân nhưng cô mắc một căn bệnh từ nhỏ, chỉ cần va chạm mạnh thì cô sẽ bất tỉnh ngay, vào một ngày nọ ở trường mẫu giáo, trong lúc đang chơi đuổi bắt với bạn bè thì Quỳnh vô tình vấp trúng hòn đá, ngã nhào ra, cú va chạm mạnh khiến đầu Quỳnh ong ong, ý thức dần dần yếu đi rồi rơi vào hôn mê. Cô giáo Quỳnh nghe thấy thế, hoảng lên không biết làm gì, một bên đưa Quỳnh đến bệnh viện, một bên gọi điện thoại cho gia đình, bố mẹ Quỳnh tới bệnh viện ngay, bác sĩ hẹn gặp riêng họ, chẳng biết nói gì mà một lát sau, hai vợ chồng trầm mặc đi ra, đợi Quỳnh tốt hơn rồi đưa cô về nhà. Họ cũng không nhắc tới chuyện này nhưng lại không cho Quỳnh chơi những môn thể thao vận động mạnh nữa.Rồi thời gian lặng lẽ thoi đưa, Quỳnh đã vào cấp 3 rồi, thật nhanh quá, cô đã học xong lớp 10, ngày mai là ngày khai giảng, Quỳnh đang sửa soạn sách vở, áo quần đồng phục thì cửa phòng chợt mở, một bóng dáng ló vào.“ Này, mày đừng có làm cái trò thoắt ẩn thoắt hiện đấy nhé !” - Quỳnh lên tiếng, tay vẫn