Buổi sáng sớm, bầu trời mờ tịt, không khí trong
lành, Hứa Hủ lái xe trên con đường vắng vẻ.
Hôm qua Quý Bạch nói, để vài ngày sau tập thể dục buổi
sáng cũng không sao. Cô tưởng bản thân được nghỉ ngơi thoải mái. Ai ngờ sau khi
vụ án kết thúc, đồng hồ sinh học lập tức hoạt động trở lại. Năm giờ sáng ngày
hôm nay, cô tự động mở mắt, đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Thôi thì thuận theo tự nhiên.
Bây giờ là đầu mùa hè, trời hửng sáng từ sớm. Đến cổng
sân tập, Hứa Hủ đã nhìn thấy vô số người tập thể dục chạy qua trước mặt cô. Hứa
Hủ đảo mắt một vòng quanh sân tập theo thói quen, nhưng không phát hiện ra bóng
dáng Quý Bạch. Sau đó, cô bắt đầu chạy chầm chậm.
Hôm nay, Quý Bạch thức giấc đúng giờ. Sau nhiều năm
làm nghề cảnh sát, anh đã thích ứng với việc ngày đêm đảo lộn, thể lực kiệt quệ
trong quá trình phá án. Nhưng khi vụ án kết thúc, anh có thể ngay lập tức quay
lại lịch làm việc và nghỉ ngơi bình thường.
Buổi sáng sớm, sau khi tiến hành tập luyện với dụng
cụ và máy tập thể hình, Quý Bạch mình đầy mồ hôi ngồi trên máy tập nghỉ ngơi,
anh tiện tay mở một thư mục mới thiết lập, được cài mật mã mang tên ‘Khiên
Khiên’ trong máy di động. Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Quý Bạch lập tức
ngẩng đầu, liền nhìn thấy cô gái bé nhỏ từ phía trước chạy ngang qua.
Quý Bạch ngắm nhìn thân hình mảnh mai của cô, khóe miệng
anh cong lên, anh nhét điện thoại vào túi áo, đứng dậy chạy theo cô.
Nghe tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ ở đằng sau, Hứa
Hủ theo thói quen tránh về một bên để nhường lối. Người đó chạy mỗi lúc mỗi gần,
thân thể tỏa nhiệt của anh lướt qua vai cô. Sau đó, đầu cô bị một bàn tay lớn vỗ
nhẹ.
Hứa Hủ ngẩng đầu, thân hình cao lớn của Quý Bạch ở
ngay trước mắt cô, gương mặt cương nghị của anh lấm tấm mồ hôi, khóe mắt anh vụt
qua ý cười.
Hứa Hủ mừng rỡ mỉm cười: “Thầy.”
Trong lòng Quý Bạch rất dễ chịu, anh gật đầu: “Chạy
mấy vòng rồi?”
“... Nửa vòng.”
“Tiếp tục chạy.”
Một người đàn ông cao lớn tràn đầy sức mạnh như Quý
Bạch bỗng dưng giảm tốc độ, chạy chầm chậm bên cạnh Hứa Hủ, hình ảnh này quá nổi
bật. Một người quen của Quý Bạch ở phòng điều tra tội phạm kinh tế chạy ngược lại,
ánh mắt như cười như không nhìn bọn họ.
Quý Bạch điềm nhiên chào hỏi đồng nghiệp. Anh không
định chạy theo tốc độ sên bò của Hứa Hủ. Một lúc sau, hai người nới rộng khoảng
cách. Chỉ là khi chạy một mình, Quý Bạch thầm nghĩ: ‘Cứ tiếp tục như vậy không
phải là cách, người còn chưa theo đuổi thành công, thanh danh đã bị ảnh hưởng.’
Anh vốn không thích chuyện riêng tư trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, Hứa
Hủ cũng không thích. Hơn nữa trong nhiều trường hợp, dư luận chẳng giúp được gì
mà còn gây thêm phiền phức.
Xem ra, anh cần hành động lặng lẽ và thiết thực hơn.
Kết thúc việc chạy bộ, hai người ngồi ở phòng họp nhỏ,
phơi nắng đọc báo ăn sáng như thường lệ.
Quý Bạch đột nhiên hỏi: “Việc rèn luyện sức mạnh và
môn bắn súng của em thế nào?”
Hứa Hủ trả lời: “Ngày nào em cũng rèn luyện sức mạnh
ở nhà. Cuối tuần này, em định đi tập bắn súng.”
Quý Bạch không lên tiếng. Một lúc sau, anh cách tờ
báo, hỏi giọng bình thản: “Em có gặp khó khăn gì về kỹ thuật bắn súng không?”
Hứa Hủ biết anh là tay súng số một của thành phố
Lâm, nhưng ‘giết gà không cần đến dao mổ trâu’, vì vậy cô không định làm phiền
anh: “Cám ơn thầy, tạm thời không có. Cuối tuần em đã hẹn Triệu Hàn, nhờ anh ấy
dạy em.”
Quý Bạch liếc cô một cái: “Kỹ thuật bắn súng của Tiểu
Triệu không tồi, hãy chăm chỉ học tập cậu ấy.”
***
Công việc trọng tâm của ngày hôm nay là kết thúc vụ
án Diệp thị. Triệu Hàn cùng Hứa Hủ lại tiến hành ghi chép lời khai của Diệp Cẩn
về chi tiết vụ án.
Diệp Cẩn tỏ thái độ hợp tác. Chỉ là so với vẻ trầm
tĩnh của ngày hôm qua, chị ta rất tiều tụy, viền mắt đỏ hoe và sưng húp.
Kết thúc buổi ghi chép, Hứa Hủ đứng dậy chuẩn bị đi
ra ngoài, Diệp Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Hứa Hủ.
“Nếu cô là tôi, cô có làm như vậy không?”
Hứa Hủ ngẩn người, trầm mặc trong giây lát, trả lời:
“Không.”
Diệp Cẩn nở nụ cười rất nhạt, gật đầu. Sau đó chị ta
nói: “Tôi có thể nói chuyện riêng với cảnh sát Quý?”
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Triệu Hàn hỏi: “Tại sao chị
ta lại hỏi em câu đó?”
Hứa Hủ đáp khẽ: “Bởi vì chị ta cảm thấy em giống chị
ta.”
***
Khi Quý Bạch vào phòng thẩm vấn, Diệp Cẩn không lập
tức mở miệng. Chị ta nhìn Quý Bạch, nhưng ánh mắt phảng phất dõi về một nơi rất
xa: “Tối qua, tôi chợt nghĩ đến một khả năng.”
Quý Bạch lặng thinh.
Ánh mắt Diệp Cẩn vụt qua một tia sáng tỏ: “Xem ra cậu
cũng nghĩ như tôi. Vì vậy, cậu sẽ không để ‘hắn’ thoát khỏi sự trừng phạt của
pháp luật đấy chứ?” Tuy thần sắc Diệp Cẩn tương đối lạnh lùng, nhưng đáy mắt chị
ta bộc lộ tia mong chờ.
Quý Bạch gật đầu: “Không đâu.”
Diệp Cẩn nở nụ cười thư thái.
Quý Bạch vừa rời khỏi phòng thẩm vấn, Đại Hồ đi đến
báo cáo: “Người nhà họ Diệp đến rồi.”
Quý Bạch nhìn qua cửa sổ. Ánh nắng chiếu sáng cả sân
trước Cục Cảnh sát. Trương Sĩ Ung, Diệp Tử Kiêu, Ngô Tạ và những người khác của
Diệp gia đang từ thảm cỏ xanh đi vào. Sắc mặt ai nấy hết sức nặng nề, có người
viền mắt đỏ hoe.
Quý Bạch xuống dưới tầng một đón bọn họ.
Sau khi gật đầu chào hỏi mọi người, Quý Bạch quay
sang Trương Sĩ Ung: “Trương tiên sinh, tôi muốn nói chuyện với anh?”
Trương Sĩ Ung mặc comple chỉnh tề, sắc mặt u ám. Anh
ta nhìn Quý Bạch, gật đầu. Diệp Tử Kiêu đưa mắt dõi theo hai người đàn ông đi
xa, trầm mặc không lên tiếng.
Nơi đỗ xe ở đằng sau tòa nhà Cục Cảnh sát không một
bóng người, Quý Bạch châm điếu thuốc, hít một hơi.
“Quý đội trưởng muốn nói chuyện gì?” Trương Sĩ Ung
cười nhạt như không.
Quý Bạch nhướng đôi mắt đen, lặng lẽ quan sát anh
ta. Ánh mắt của Quý Bạch khiến Trương Sĩ Ung giật mình.
Sau đó, Quý Bạch cất giọng từ tốn: “Phòng điều tra tội
phạm kinh tế đã điều tra tất cả tài khoản của Diệp Tử Tịch lúc sinh thời, phát
hiện một số dữ liệu bất hợp pháp. Có một công ty tài chính chuyên làm sổ sách
giấy tờ thay chị ta. Nhưng công ty tài chính đó là công ty ma. Phía cảnh sát
chúng tôi cũng không phát hiện ra khoản đầu tư khổng lồ bị thâm hụt đó.”
Trương Sĩ Ung cười nhạt.
Quý Bạch nói tiếp: “Bốn người con của Diệp gia đều
xuất hiện ở hiện trường gây án buổi tối hôm xảy ra vụ án, ba người sắp vào tù.”
Anh nhìn thẳng vào Trương Sĩ Ung: “Trương tiên sinh, anh cho rằng đây chỉ là sự
trùng hợp ngẫu nhiên hay có nguyên nhân khác?”
Nụ cười trên môi Trương Sĩ Ung càng sâu hơn: “Ý của
Quý đội là, đây không phải là sự trùng hợp, mà do người khác cố ý sắp đặt?”
Ánh mắt hai người giao nhau, thần sắc Quý Bạch trở
nên lạnh lùng: “Đúng vậy, dù người đó vô cùng kín kẽ, nhưng vẫn để lại dấu vết.
Theo lời khai của Diệp Tử Cường trước khi đi tìm Diệp
Tử Tịch vào buổi tối hôm đó, anh ta cùng Trương tiên sinh ăn cơm. Diệp Cẩn nói,
mấy năm gần đây, tính cách Diệp Tử Cường trầm ổn hơn nhiều, rất hiếm khi kích động
như vậy. Điều này khiến tôi nghi ngờ, lẽ nào chỉ vì uống chút rượu, anh ta nhất
thời kích động ngộ sát Diệp Tử Tịch? Nên biết bản thân Diệp Tử Cường có tiền án
bạo lực, chỉ cần một ít thuốc gây hưng phấn tinh thần, là có thể khiến anh ta bộc
phát bạo lực. Tất nhiên, đây chỉ là giả thiết, tối hôm đó anh ta có uống thuốc
hay không, bây giờ đã không thể tìm ra chứng cứ.
Theo lời khai của Diệp Cẩn, tối hôm đó chị ta gọi điện
cho anh trai vào đúng thời điểm gây án. Nguyên nhân gọi điện thoại liên quan đến
một dự án ‘bất động sản’. Nếu tôi nhớ không nhầm, lĩnh vực bất động sản là do
Trương tiên sinh quản lý. Diệp Tử Cường vốn không có ý định kéo Diệp Cẩn xuống
bùn, nhưng cuộc điện thoại quá trùng hợp. Với tính cách của Diệp Cẩn, chị ta sẽ
lập tức phát hiện ra vấn đề và nhúng tay vào.
Từ những suy đoán này, có thể thấy việc Diệp Tiếu đi
đến ngôi biệt thự vào đúng tối hôm đó chẳng có gì lạ. Ngoài ra, tội phạm ôm món
tiền hai tỷ đô la từ công ty của Diệp Tử Tịch đang bị truy nã là người châu u gốc
Hoa, anh cũng từng du học ở châu u. Tôi đã điều tra tư liệu, hai người từng học
chung một trường.
Cuối cùng, tình hình tài chính của tập đoàn Trương
thị nhà anh thời gian gần đây hình như không tốt lắm. Bên ngoài liên tục xuất
hiện tin đồn, các cổ đông rút vốn đầu tư...”
Sắc mặt Trương Sĩ Ung vốn thản nhiên. Khi Quý Bạch
nói đến câu cuối, nụ cười trên môi anh ta tắt ngấm. Tuy nhiên, anh ta nhanh
chóng mỉm cười với Quý Bạch: “Không hổ danh là Quý thần thám. Những điều cậu
phân tích nghe qua rất có lý, nhưng đáng tiếc, tôi chưa bao giờ làm chuyện cậu
ám chỉ. Vì vậy tôi nghĩ, cậu cũng không thể tìm thấy chứng cứ. Khiến cậu mất
công toi rồi, Quý thần thám.”
Ngữ khí chế nhạo không kiêng dè của Trương Sĩ Ung
khiến Quý Bạch lạnh nhạt nhìn anh ta, gương mặt lộ rõ vẻ trầm tĩnh và cương quyết.
Trương Sĩ Ung nhíu mày, Quý Bạch lập tức cất giọng
trầm thấp: “Hiện tại, tôi quả thực không có chứng cứ, nhưng lưới pháp luật lồng
lộng, thưa mà khó lọt. Đối với cảnh sát hình sự chúng tôi, câu này không phải
nói chơi. Tôi rất tin vào điều đó, Trương tiên sinh, anh có tin không?”
Dõi theo bóng lưng Quý Bạch cho đến khi anh đi xa,
Trương Sĩ Ung hồi tưởng lại câu nói của anh, trong lòng anh ta rất khó chịu,
anh ta chửi thầm Quý Bạch vài câu. Nhưng khi đi tới đại sảnh Cục Cảnh sát,
Trương Sĩ Ung lại khôi phục bộ dạng nho nhã nghiêm túc thường lệ.
Gặp người vợ Diệp Tiếu ở phòng thăm viếng, Trương Sĩ
Ung nhẹ nhàng nắm hai tay chị: “Tiểu Tiếu, em không ở trong đó lâu đâu, anh sẽ
đợi em ra ngoài.”
So với vẻ đau khổ của mấy ngày trước, Diệp Tiếu lúc
này vô cùng bình tĩnh, mặc dù gương mặt xinh đẹp của chị ta tương đối tiều tụy.
Chị ta rút tay khỏi lòng bàn tay Trương Sĩ Ung, lặng lẽ lắc đầu.
Trương Sĩ Ung nhìn Diệp Tiếu.
“Sĩ Ung.” Diệp Tiếu cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt
chị ta không một gợn sóng: “Tôi muốn ly hôn với anh.”
Trương Sĩ Ung dường như không thể tin vào tai mình:
“Diệp Tiếu, em có biết em đang nói gì không? Em muốn ly hôn với tôi?”
Diệp Tiếu chậm rãi gật đầu.
Trương Sĩ Ung nhếch mép: “Em có biết Diệp thị để lại
cho em và Tử Kiêu bây giờ có cục diện hỗn loạn như thế nào không? Nếu rời khỏi
tôi, chỉ e là sau khi ra tù, cuộc sống của em sẽ rất khó khăn. Em đừng nghĩ ngợi
lung tung, tôi có thể cam kết, vị trí Trương phu nhân vĩnh viễn thuộc về em.”
Diệp Tiếu không trả lời, chỉ ngẩng đầu, yên tĩnh
nhìn Trương Sĩ Ung. Anh ta chưa bao giờ bắt gặp thần sắc trầm tĩnh, đoạn tuyệt,
có một chút khinh thường trên gương mặt vợ mình. Trong ánh mắt Diệp
Tiếu, vẻ
ngưỡng mộ, sợ hãi, yêu hận đan xen mà Trương Sĩ Ung quen thuộc đã biến mất hoàn
toàn.
Không đợi anh ta mở miệng, Diệp Tiếu đã đứng dậy,
nói với người cảnh sát ở bên cạnh: “Anh cảnh sát, cuộc trò chuyện có thể kết
thúc rồi.”
Dõi theo bóng lưng Diệp Tiếu biến mất ở cửa phòng,
Trương Sĩ Ung trầm mặc trong giây lát. Sau đó, anh ta chỉnh lại áo comple, đứng
dậy đi ra ngoài, tiếp tục đóng tốt vai một thành viên của Diệp gia, an ủi những
người họ hàng.
Vài tháng sau, tội phạm kinh tế ôm khoản tiền khổng
lồ của Diệp thị cuối cùng cũng bị tóm cổ ở nước ngoài. Theo ý kiến của Quý Bạch,
phòng tội phạm kinh tế tập trung điều tra mối quan hệ giữa Trương Sĩ Ung và vụ
án đó. Cuối cùng, cảnh sát nắm được chứng cứ xác thực, đưa ‘ông trùm’ mới của
giới thương mại thành phố Lâm vào tù. Nhưng đó là chuyện tương lai.
Mấy ngày nay, người đau khổ nhất, lặng lẽ nhất Diệp
thị chính là Diệp Tử Kiêu.
Tới buổi trưa, những người đến thăm hỏi tình hình của
Diệp gia đã ra về gần hết. Hành lang chật chội trở nên tĩnh mịch, thỉnh thoảng
có hai ba người cảnh sát đi lại.
Diệp Tử Kiêu ngồi một mình trên chiếc ghế dài, cúi đầu
trầm mặc.
Diệp Cẩn nói với anh ta: “Tử Kiêu, sau này Diệp gia
trông cậy vào cậu.” Chị gái còn nói: “Đừng tin Trương Sĩ Ung, hãy tin Ngô Tạ.”
Anh ta chỉ có thể rưng rưng gật đầu.
Lúc Diệp Tử Tịch qua đời, anh ta từng oán trách anh
cả, oán trách chị ba, cũng chẳng để ý đến những người trong nhà. Nhưng bây giờ,
Diệp Tử Kiêu mới hiểu thế nào là mùi vị tan vỡ thật sự. Tuy nhiên, nỗi đau khổ
phẫn nộ đến cực hạn phảng phất bị tắc nghẽn ở lồng ngực, không có chỗ bộc phát.
Nghĩ đến hình ảnh người anh trai nước mắt giàn giụa, chị ba lặng lẽ rơi lệ vừa
rồi, lại nghĩ đến người cha nhốt mình trong phòng, đến anh ta cũng từ chối
không gặp, anh ta cảm thấy tim đau như bị dao cứa.
Hứa Hủ rời phòng làm việc, định lên căn tin ở tầng
trên cùng ăn cơm trưa. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy Diệp Tử Kiêu mặc
comple, một tay ôm mặt cúi đầu ngồi ở góc hành lang. Gương mặt anh ta chỉ để lộ
cái cằm lún phún râu xanh.
Hứa Hủ không biết cách an ủi người khác. Cô dừng lại
trước mặt Diệp Tử Kiêu vài giây nhưng anh ta vẫn không phát giác. Lúc này, Hứa
Hủ chợt nhớ đến bộ dạng của Quý Bạch khi anh an ủi cô lúc cô đau buồn vì cái chết
của Diệp Tử Tịch. Thế là Hứa Hủ cũng học theo Quý Bạch, ngồi xổm xuống, ngước
nhìn gương mặt Diệp Tử Kiêu ở cự ly gần. Sau đó, Hứa Hủ thốt ra một câu cô muốn
nói với anh ta nhất:
“Diệp Tử Kiêu, anh hãy cố lên.”
Diệp Tử Kiêu buông bàn tay đang vùi mặt, nhìn Hứa Hủ
bằng đôi mắt đỏ hoe.
Bốn mắt chạm nhau, Diệp Tử Kiêu gật đầu.
Hứa Hủ vừa định đứng lên rời đi, Diệp Tử Kiêu đột
nhiên mở miệng: “Hứa Hủ, cho tôi ôm em một lúc.” Thanh âm của anh ta khàn khàn
và khô khốc.
Hứa Hủ im lặng một giây: “Được.”
Vừa dứt lời, eo cô liền bị siết chặt. Diệp Tử Kiêu lập
tức giơ tay kéo cô vào lòng. Anh ta vùi mặt xuống hõm vai Hứa Hủ, đôi cánh tay
ngày càng thít chặt.
Bờ ngực rộng của người đàn ông, nhịp tim dồn dập và
mùi vị trên thân thể anh ta khiến Hứa Hủ hơi ngây ra.
Lúc này, Diệp Tử Kiêu đã buông người cô: “Cám ơn
em.”
Ở đầu hành lang, đội hình cảnh từng tốp hai ba người
rời khỏi văn phòng đi ăn cơm. Chứng kiến cảnh hai người ôm nhau, tất cả đều
không lên tiếng. Chỉ có Quý Bạch nheo mắt, hết nhìn đôi mắt u tối phảng phất đè
nén tình cảm phức tạp của Diệp Tử Kiêu lại quan sát gương mặt nhỏ nhắn bình
tĩnh ôn hòa của Hứa Hủ. Sau đó, Quý Bạch xoay người, cùng các đồng nghiệp đi
lên tầng trên.
***
Ăn cơm xong, Quý Bạch quay về phòng làm việc, tựa
người vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngoài văn phòng vô cùng yên tĩnh. Không
bao lâu sau, anh nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng quen thuộc. Quý Bạch mở mắt,
liền bắt gặp Hứa Hủ đi vào phòng, ngồi xuống vị trí đối diện anh.
“Hôm nay, Diệp Cẩn hỏi em, nếu em là chị ta, em có
làm như vậy không?” Cô nói: “Chị ta cảm thấy em và chị ta cùng thuộc một loại
người.”
Quý Bạch cất giọng đều đều: “Em sẽ không làm. Hai
người không giống nhau.”
Hứa Hủ gật đầu, cô cũng nghĩ như anh. Có lẽ Diệp Cẩn
và cô giống nhau ở một phẩm chất nào đó, nhưng từ trước đến nay, cô luôn biết bản
thân theo đuổi điều gì, còn Diệp Cẩn bị nhốt trong hai từ ‘Diệp gia’, không thể
thoát ra ngoài.
Vụ án Diệp thị là vụ án lớn đầu tiên Hứa Hủ tiếp
xúc. Kể cả khi chân tướng bị vạch trần, trong lòng Hứa Hủ vẫn khó tránh khỏi cảm
giác nặng nề, Diệp Cẩn khiến cô cảm thấy đáng tiếc. Lúc tâm trạng rối bời, cô
vô thức muốn tìm Quý Bạch trò chuyện.
Ngữ khí kiên định của anh khiến trong lòng cô rất ấm
áp. Tâm trạng nặng nề xuất phát từ vụ án Diệp thị dường như tan biến hoàn toàn.
Hai người lặng thinh. Một lúc sau, Quý Bạch hỏi: “Diệp
Tử Kiêu thế nào rồi?” Giọng điệu của anh bình thản, đôi mắt đen nhìn cô chăm
chú.
Hứa Hủ nhướng mắt, gương mặt hơi ửng đỏ: “Em tin anh
ta sẽ nhanh chóng lấy lại tinh thần.”
Phản ứng này không lọt qua mắt Quý Bạch, khiến anh
có linh cảm không hay. Anh lập tức mở miệng: “Quan tâm đến bạn bè là chuyện nên
làm. Tuy nhiên cậu ta có liên quan đến vụ án, em lại là cảnh sát hình sự phụ
trách vụ án, ở trong Cục Cảnh sát nên chú ý hình tượng, không có lần sau đâu đấy.”
Hứa Hủ thật thà gật đầu: “Em xin lỗi, em hiểu rồi ạ.
Đương nhiên không có lần sau, bởi vì từ nay về sau em và anh ta chắc không có dịp
tiếp xúc nữa.”
Nụ cười trên khóe miệng Quý Bạch như cơn gió thoảng:
“Ờ, tự em có chừng mực là được.”
***
Đội hình cảnh cuối cùng cũng được nghỉ mấy ngày phép
hiếm hoi. Hứa Hủ về nhà, thu dọn ít quần áo, chạy đến căn hộ của Hứa Tuyển.
“Em được nghỉ ba ngày, đến đây ở với anh.” Cô nói ngắn
gọn.
Hứa Tuyển cười cười, xoa đầu Hứa Hủ: “Anh không sao
đâu.”
Hứa Hủ không biết làm thế nào bày tỏ sự quan tâm đến
anh trai ngoài việc ở bên cạnh anh. Hứa Tuyển hiểu rõ tâm ý của cô.
Hứa Hủ gật đầu, ngồi ở ghế sofa mở máy vi tính lướt
web một lúc. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy Hứa Tuyển cầm lon bia đứng bên cửa
sổ ngắm sao trời.
Hứa Hủ đứng dậy, đi về phía anh: “Anh, anh ôm em
đi.”
Hứa Tuyển phì cười, giang rộng hai tay ôm em gái vào
lòng: “Đúng là ‘thụ sủng nhược kinh’ (*). Nào lại đây, để anh ôm một lúc.”
(*) Thụ sủng nhược kinh: Lo sợ khi được yêu thương
quá.
Mấy giây sau, Hứa Hủ đẩy người Hứa Tuyển, chau mày
suy tư. Mặt cô hơi đỏ bừng.
Hứa Tuyển phát hiện ra điều bất thường, hỏi em gái:
“Sao thế?”
Hứa Hủ trả lời: “Thời gian gần đây, em bị ba người
đàn ông bao gồm cả anh ôm vào lòng. Nhưng cảm giác do ba người mang lại hoàn
toàn khác nhau.”
Hứa Tuyển mở to mắt: “Khoan đã! Hai người đàn ông ôm
em là ai? Ngoài ôm ra còn làm chuyện gì nữa?”
Hứa Hủ không trả lời, cô dõi mắt ra cảnh đêm bên
ngoài cửa sổ: “Anh, đợt tới anh không cần sắp đặt đối tượng coi mắt cho em nữa.”
Hứa Tuyển ngẩn người. Câu này có nghĩa em gái anh đã
có người trong lòng?
Nhưng em gái cả ngày ở Cục Cảnh sát, đối tượng tiếp
xúc chỉ có thể là cảnh sát.
“Chẳng phải em nói không chọn cảnh sát hay sao?”
Trong lòng Hứa Tuyển nổi lên tâm tình phức tạp, có bất ngờ, hiếu kỳ, an ủi và một
chút băn khoăn rất khó hình dung.
Hứa Hủ không thể giải thích với anh trai về sự xung
đột trong lý trí và tình cảm của cô. Tâm trạng cô hơi hỗn loạn, cô thở dài, trả
lời: “Thì em thay đổi theo thời thế.” Một lúc sau, cô lại thở dài: “Hơn nữa,
chưa chắc em đã chiếm được anh ấy.”