Thành phố lên đèn
Hứa Tuyển ngồi đợi trong phòng ăn yên tĩnh, được thắp
sáng bởi ngọn đèn dịu dàng. Một lúc sau, Hứa Hủ xách túi giày, đeo tai nghe màu
trắng thong thả đi vào.
Xem ra, tâm trạng của cô nhóc này hôm nay không tồi.
Hai anh em ăn cơm một lúc, Hứa Tuyển hỏi: “Rốt cuộc
em nhìn trúng đối tượng như thế nào?” Hôm trước Hứa Hủ chỉ nhắc một câu rồi ngậm
miệng.
Hứa Hủ: “Có kết quả em sẽ nói cho anh biết.” Theo
quan điểm của Hứa Hủ, khi tình hình còn chưa sáng sủa, không nhất thiết kinh động
đến nhiều người.
Hứa Tuyển liếc cô một cái, cười cười: “Nói thật
lòng, anh không tán thành em yêu đồng nghiệp. Chưa bàn đến chuyện cảnh sát có
thích hợp hay không, vấn đề lớn nhất của tình yêu văn phòng là mọi người ngẩng
đầu không gặp cúi đầu cũng gặp. Nếu không đạt kết quả, sau này sẽ rất khó xử.”
Hứa Hủ gật đầu: “Em cũng nghĩ tới điều này, vì vậy
trước khi nắm chắc anh ấy có chấp nhận em hay không, em sẽ không để các đồng
nghiệp biết.” Ngừng một giây, cô nói tiếp: “Em cũng không để anh ấy biết.”
Nghe Hứa Hủ nói vậy, Hứa Tuyển xót xa trong lòng.
Anh hỏi: “Em có dự định cụ thể gì không? Có cần anh dạy em?”
Hứa Hủ đặt thìa canh xuống bàn: “Anh thử nói xem
nào.” Tuy cô không tán thành cuộc sống cá nhân của Hứa Tuyển, nhưng xét về mặt
quan hệ nam nữ, anh quả thực lão luyện hơn cô nhiều.
Hứa Tuyển không lập tức phát biểu ý kiến, mà quan
sát tỉ mỉ em gái từ đầu đến chân: “Đầu tiên, đàn ông đều là sinh vật có tính thị
giác, anh chàng cảnh sát nhỏ bé của em cao thượng chính trực đến mức nào cũng
không ngoại lệ, trừ khi cậu ta không phải là đàn ông. Em gái anh rất ưa nhìn,
nhưng bộ dạng này...” Hứa Tuyển liếc qua áo sơ mi của Hứa Hủ: “Mặc đồ kiểu
office lady không thể làm nổi bật đặc trưng riêng thu hút đàn ông trên người
em.”
Hứa Hủ: “Đặc trưng riêng của em là gì?”
“Non nớt, mềm mại và sạch sẽ, rất dễ kích thích ham
muốn bảo vệ của người đàn ông.” Hứa Tuyển từ tốn trả lời: “Em càng thích hợp với
lối trang điểm giữa thiếu nữ và phụ nữ. Nếu đi theo phong cách thuần khiết dễ
thương, chắc chắn em sẽ hạ gục vô số đàn ông.”
Hứa Hủ tưởng tượng trong đầu óc, chau mày.
Hứa Tuyển nói tiếp: “Mặc đồ, trang điểm là bước đầu
tiên. Bước thứ hai, em đừng bao giờ chủ động theo đuổi đàn ông, sẽ mất giá đấy.
Em thạo việc phân tích như vậy, em hãy phân tích xem cậu ta thích mẫu phụ nữ
như thế nào, có hứng thú và sở thích gì. Sau đó em lặng lẽ hùa theo sở thích của
cậu ta, thu hút sự chú ý của cậu ta. Không dễ dàng đạt được mới càng quý giá,
đây là đức tính bẩm sinh của đàn ông. Còn một điểm quan trọng nhất, em phải học
cách tỏ ra yếu thế, không một người đàn ông nào thích phụ nữ gặp bất cứ chuyện
gì cũng mạnh hơn mình.”
Hứa Hủ im lặng không lên tiếng. Hứa Tuyển liếc gương
mặt u ám của cô, bổ sung một câu: “Anh chỉ vẽ ra phương hướng cho em, chắc chắn
không sai. Còn cụ thể tiến hành thế nào cần dựa vào sự lĩnh ngộ của em, em hãy
cân nhắc đi.”
Hứa Hủ ngẩng đầu: “Anh nói rất có lý, nhưng em sẽ
không làm theo những điều anh chỉ dẫn.”
Hứa Tuyển ngẩn người, Hứa Hủ nói tiếp: “Em có cách của
em.”
***
Buổi tối hôm đó về nhà, Hứa Hủ đi ngủ sớm. Sáng hôm
sau, cô thức dậy từ sớm, nấu một nồi cháo thịt bò nóng hổi. Đây là món Quý Bạch
thích, cô cũng thích ăn.
Phương thức theo đuổi phụ nữ của Quý Bạch, đầu tiên
là khoanh vùng hoạt động, đưa đối tượng vào phạm vi dưới đôi cánh của mình. Sau
đó, anh từng bước thu hút, từng bước chiếm hữu, cho đến khi ‘nước chảy thành
sông’. Trong tình yêu, anh giống một con sói, hơi kiêu ngạo, hơi xảo quyệt, và
rất nhiều sự bá đạo, mặc dù không thể hiện rõ ràng.
Còn phương thức yêu thích và theo đuổi người khác của
Hứa Hủ vô cùng đơn giản, chính là đối xử tốt với người đó.
Thành tâm thành ý, đối xử tốt bằng tất cả khả năng của
mình, thế là đủ.
Mấy chiêu giả bộ yếu ớt, hùa theo sở thích mà Hứa
Tuyển nói, cô không muốn học.
Sáng sớm, hai người chạy bộ xong, Quý Bạch ăn cháo
do cô nấu, lông mày anh nhướng lên: “Mùi vị rất ngon.”
Trong lòng Hứa Hủ len lỏi niềm vui, cô trả lời: “Cám
ơn anh.”
Sau này mỗi ngày đều có thể ngon như vậy.
***
Khi không có vụ án, công việc của đội hình cảnh
tương đối có quy luật và nhẹ nhàng. Buổi sáng nhanh chóng trôi qua.
Lúc Hứa Hủ và Diêu Mông đến nhà ăn, ở đó đã rất đông
người, ồn ào náo nhiệt. Mua cơm xong, Hứa Hủ nhanh chóng đảo mắt một vòng. Cô
chỉ tay về phía chiếc bàn trống bên cạnh bàn Quý Bạch, Lão Ngô và các đồng nghiệp
đang ngồi: “Chúng ta qua bên đó đi.”
“Được thôi.”
Ngồi xuống vị trí, Diêu Mông tươi cười chào hỏi mọi
người, Hứa Hủ cũng gật đầu mỉm cười, vừa vặn chạm phải ánh mắt Quý Bạch. Sau
đó, hai người nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Đám đàn ông kể chuyện một cảnh sát hình sự biệt danh
là ‘Man Ngưu’ (*) ở một phân khu nào đó, có thân hình lực lưỡng như ngọn tháp sắt
và tửu lượng kinh hồn. Diêu Mông thỉnh thoảng chen vào một hai câu rồi lại quay
sang trò chuyện với Hứa Hủ, thanh âm của cô thánh thót như tiếng chuông ngân. Hứa
Hủ nhìn thẳng vào Lão Ngô và Diêu Mông, bộ dạng chăm chú lắng nghe. Nhưng trên
thực tế, khóe mắt cô quét qua đĩa thức ăn của Quý Bạch: Anh ăn nhiều thịt, anh
ăn hai cái bánh màn thầu, một bát cơm... Anh không ăn ớt, anh gắp hết tỏi và gừng
tươi từ trong đĩa ra ngoài...
(*) Con trâu dã man.
Hóa ra, thói quen ăn uống của anh là vậy.
Trong khi đó, Quý Bạch bình thản gắp thức ăn, thỉnh
thoảng liếc Hứa Hủ một cái. Anh thầm nghĩ: Sao hôm nay cô ấy lại tỏ ra hứng thú
với đề tài của cánh đàn ông? Lẽ nào cô ấy quen biết anh chàng cảnh sát ‘Man Ngưu’
đó?
Tiếp theo, mọi người chuyển sang đề tài khác, Hứa Hủ
vẫn chăm chú lắng nghe như cũ, Quý Bạch cụp mi mắt.
Giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp có người đi tản bộ,
có người hút thuốc trên hành lang, có người nằm bò xuống bàn ngủ trưa. Văn
phòng vắng lặng. Hứa Hủ thấy xung quanh không một bóng người, liền mở máy vi
tính vào hệ thống nội bộ, tìm đến hồ sơ của Quý Bạch.
Chiều cao 10, cân nặng 81 kg...
Người giữ thành tích quán quân các môn bắn súng, chạy
vượt chướng ngại vật, thi đấu võ thuật của cảnh sát khu vực Tây Nam...
Ba lần giành được bằng khen ‘cấp hai’ (1), năm lần
giành được bằng khen ‘cấp ba’ (2)...
(1), (2): Chế độ khen thưởng của quân đội và cảnh
sát Trung Quốc gồm năm cấp: Danh hiệu vinh dự, cấp một, cấp hai, cấp ba và
tuyên dương.
Con chuột tiếp tục di chuyển xuống hàng bên dưới, từng
hàng chữ lọt vào mắt Hứa Hủ, lập tức được cô ghi nhớ. Sau đó, Hứa Hủ vô ý liếc
sang tấm ảnh màu khổ 3x4, chụp gương mặt bình tĩnh và nghiêm túc của người đàn
ông ở bên phải màn hình.
Hứa Hủ nhớ rõ, lần đầu nhìn thấy tấm ảnh này, cô chỉ
có khái niệm ‘ngũ quan sáng sủa’. Bây giờ vẫn là tấm ảnh đó, vẫn là ảnh hồ sơ cứng
nhắc, nhưng cô cảm thấy, bất kể là mái tóc, đôi mắt, sống mũi hay cái cằm của
anh đều toát ra vẻ anh tuấn sinh động vô cùng.
Chăm chú ngắm tấm ảnh một lúc, Hứa Hủ bấm chuột phải,
lưu tấm ảnh vào máy tính. Cô lập một thư mục cài đặt mật mã, ngẫm nghĩ rồi đổi
tên thư mục thành ‘Tài liệu cá nhân, xin đừng động vào’.
Xem thêm một lúc, mọi người bắt đầu đi vào văn
phòng, Hứa Hủ tắt vi tính, tiện tay lấy tờ giấy trên bàn. Lúc ghi nhớ thông tin
nào đó, cô có thói quen dùng bút viết viết vẽ vẽ. Lúc này, trên tờ giấy xuất hiện
một loạt con số vụn vặt: ‘180, 81, 995 vòng, 10000m...’
“Em viết gì vậy? Con số kỳ lạ thế?” Triệu Hàn từ bên
cạnh thò đầu sang, nhìn tờ giấy bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Hứa Hủ không đổi sắc mặt: “Hằng số Planck (*).”
(*) Trong vật lý và toán học, hằng số là đại lượng
không đổi. “Hằng số Planck” được đặt tên theo nhà vật lý Max Planck, ký hiệu là
h, là một hằng số cơ bản của vật lý, xuất hiện trong các bài toán vật lý lượng
tử.
Triệu Hàn chưa từng nghe nói đến khái niệm con số
thiên văn học (*) này, anh nửa hiểu nửa không gật đầu.
(*) Trả lời thắc mắc của người đọc, tác giả Đinh Mặc
giải thích “Hằng số Planck” và thiên văn học có quan hệ, đó là đơn vị nhỏ nhất
của thời gian và khoảng cách.
Hứa Hủ vừa định gấp tờ giấy, liền nghe thấy giọng
nói thầm thấp ở sau lưng: “Hai người nói chuyện thiên văn à?” Quý Bạch từ phòng
trong đi ra ngoài, chậm rãi tiến về bàn làm việc của cô.
“Vâng ạ.” Hứa Hủ thản nhiên xé tờ giấy, ném vào
thùng rác.
***
Hai tuần sau đó, cuộc sống và công việc của Hứa Hủ
bình ổn, tình cảm tiến từ từ theo tuần tự.
Mỗi ngày cô cùng Quý Bạch tập thể dục buổi sáng, chuẩn
bị bữa sáng cho anh.
Hai người trò chuyện không nhiều, Hứa Hủ chuyên tâm
làm việc, nhưng mỗi lúc nghỉ ngơi hay tán gẫu, cô luôn để bụng tìm hiểu tất cả
mọi điều liên quan đến Quý Bạch.
Không hiểu tại sao Triệu Hàn cuối tuần luôn bận việc,
toàn nhờ Quý Bạch đến dạy Hứa Hủ. Như vậy cũng tốt, cô có thể cùng ăn trưa với
anh, buổi chiều có lúc còn đi dạo phố. Có điều, mỗi khi cô và anh tay cầm tay,
thân kề thân tập bắn, tim cô vẫn đập thình thịch. Trong lúc gần gũi, tay anh
khó tránh khỏi đụng chạm vào vai và thắt lưng của cô. Ban đầu cô không chú ý,
có mấy lần, cô phát hiện làn da ở đó nóng bỏng, mãi cũng không tan biến.
Hứa Hủ không quen trạng thái này. Hơi thở của anh, sự
đụng chạm của anh, có thể khiến tâm trạng luôn bình tĩnh trầm ổn của cô trở nên
nôn nóng và căng thẳng, thậm chí xuất hiện sự quẫn bách khó khống chế. Nhưng cô
không bài xích cảm giác giày vò đó, thậm chí khi nỗi giày vò qua đi, cô cảm thấy
thỏa mãn như được thưởng thức mỹ vị một lần lại muốn nếm tiếp, đồng thời cũng
thấy không đủ.
Chính vì Hứa Hủ biết tâm trạng của bản thân trở nên
nhạy cảm và bất thường, đồng thời sợ Quý Bạch phát giác tâm tư, bề ngoài cô
càng tỏ ra thản nhiên điềm tĩnh. Cô luôn khách sáo gọi một tiếng thầy hai tiếng
thầy. Lúc đỏ bừng mặt tim loạn nhịp, cô lập tức cúi đầu né tránh ánh mắt của
anh. Lúc muốn anh đụng chạm nhiều hơn, cô lập tức trấn tĩnh, kiềm chế và giữ
khoảng cách với anh. Hứa Hủ cho rằng ở giai đoạn hiện tại, biểu hiện của cô như
vậy là ổn, cô đang từng chút thâm nhập vào cuộc sống của anh một cách tự nhiên
và dễ chịu.
Cảm giác của Quý Bạch cũng tương tự Hứa Hủ. Do Hứa Hủ
luôn giả bộ bình thản, ánh mắt nhìn anh chẳng khác nhìn Triệu Hàn hay Lão Ngô
là bao, nên anh không xác định trong lòng cô có anh hay không. Nhưng anh có thể
nhận ra, cô gái nhỏ ngày càng quen ở bên cạnh anh. Mỗi lần anh ‘vô tình’ áp sát
và đụng chạm, cô sẽ đỏ mặt, ánh mắt né tránh. Quý Bạch nghĩ, chắc cô cũng có cảm
tình với anh, chỉ có điều cô quá đơn thuần và chất phác, nên cô không nhận ra
tình cảm của mình.
Tuy nhiên, một chút cảm tình vẫn chưa đủ. Nếu bây giờ
anh bày tỏ tình cảm với cô, không biết chừng cô sẽ ‘cảm thấy kỳ quái và từ chối
mà không cần nghĩ ngợi’. Dù sao ngay từ đầu, cô đã kết luận ‘anh không thích hợp
với cô’. Anh cũng không muốn đường đột quá, anh hy vọng theo thời gian ở bên
nhau ngày càng lâu, tình cảm sẽ ngày càng sâu sắc, lúc cô có thể chấp nhận anh
một cách tự nhiên, anh mới Xác nhận mối quan hệ của hai người.
Vì vậy, anh vẫn phải hết sức cố gắng.
Thời gian này, Quý Bạch ngày càng phát hiện Hứa Hủ
có nhiều ưu điểm. Cô khá kén ăn, ngày nào cũng tự nấu bữa sáng, tay nghề nấu nướng
rất ổn, khiến anh cũng được hưởng lộc ăn. Trông cô có vẻ chậm chạp ù lì, nhưng
thật ra cô rất tinh tế. Cô nói giúp anh cai thuốc, mỗi lúc anh thèm thuốc lá sờ
vào túi áo, cô luôn kịp thời đưa kẹo cao su cho anh. Cô thật sự... thích hợp
làm một người vợ.
***
Một buổi tối, Hứa Hủ cùng Hứa Tuyển ăn cơm như thường
lệ. Hứa Tuyển đương nhiên quan tâm đến tiến triển tình cảm của em gái: “Em và cậu
ta thế nào rồi?”
Hứa Hủ trả lời: “Tất cả vẫn trong tầm kiểm soát.”
Bắt gặp đôi mắt ẩn hiện ý cười của em gái, nhưng lại
sống chết không chịu nói ra người đó là ai, Hứa Tuyển hơi không cam lòng, lập tức
chuyển đề tài: “Đúng rồi, tuần sau có trận đấu biểu diễn của James (*), anh có
thể kiếm được vé vào cửa, em có cần không?”
(*) LeBron James: Ngôi sao bóng rổ nhà nghề Mỹ.
Hứa Hủ nhướng mắt nhìn anh trai.
Gần đây giải NBA không có trận thi đấu, rất nhiều ngôi sao lớn đến Trung Quốc. Hứa Hủ cũng nghe nói một ngôi sao bóng rổ tên là James sắp đến thành phố Lâm. Tuy nhiên, anh trai biết rõ cô không có hứng thú với môn thể thao này, hôm nay chủ động tặng vé, rõ ràng muốn dụ cô dẫn Quý Bạch hiện thân.
Đúng là ấu trĩ thật.
Mặc dù vậy, Hứa Hủ vẫn trả lời: “Em cần, cám ơn anh.” Triệu Hàn từng tiết lộ, Quý Bạch rất thích James.
***
Ngày hôm sau là thứ sáu, vào giờ nghỉ trưa, văn phòng chỉ có Triệu Hàn và Hứa Hủ, Quý Bạch không biết đi đâu mất. Hứa Hủ đưa hai tấm vé cho Triệu Hàn: “Cho anh này, em nhớ anh nói thích bóng rổ.”
Triệu Hàn không giấu nổi vẻ mừng rỡ: “Vé này khó kiếm lắm đấy, em lấy đâu ra vậy? Còn là hàng ghế thứ bảy nữa chứ.”
Hứa Hủ cười cười: “Anh trai em cho em.”
“Sếp thích LeBron James nhất đấy!” Triệu Hàn do dự: “Nhưng chỉ có hai tấm vé... vậy em và sếp đi đi!”
Hứa Hủ lắc đầu: “Em không có hứng thú, anh đi đi.”
Triệu Hàn: “Hứa Hủ, em đối xử với anh tốt quá, rất có nghĩa khí.”
Sau khi tặng vé, tâm trạng của Hứa Hủ rất phấn khởi. Ngay từ đầu cô đã không có ý định đi xem. Thứ nhất, do cô không có hứng thú, cô tuyệt đối không vì những chuyện không có hứng thú lãng phí mấy tiếng đồng hồ. Về cơ hội hẹn hò riêng với Quý Bạch gì đó, Hứa Hủ vốn không nghĩ tới. Bởi vì thời gian gần đây hai người thường xuyên ở riêng bên nhau, nên trong
tiềm thức, cô thấy chẳng cần thiết. Nguyên nhân thứ hai, Hứa Hủ đoán Hứa Tuyển sẽ ở một góc nào đó, dùng ống nhòm quan sát, vì vậy cô càng không đi.
Tặng vé cho Triệu Hàn cũng là điều tất nhiên. Nếu cô trực tiếp đưa vé cho Quý Bạch, Quý Bạch phát hiện cô yêu thầm anh thì sao?
Lúc chuông báo hiệu đến giờ làm việc reo vang, Quý Bạch mới cầm chìa khóa ô tô đi vào. Hình như anh ra ngoài ăn trưa cùng người khác. Vừa vào phòng làm việc, anh liền gọi Triệu Hàn vào bên trong.
Vài phút trước, Hứa Hủ cho rằng vụ tấm vé coi như xong, cô không cần bận tâm. Lúc này, cô bất giác ngẩng đầu dõi mắt về phòng làm việc của Quý Bạch, cô muốn chứng kiến bộ dạng vui vẻ của Quý Bạch khi nhận được vé.
Kết quả...
Quý Bạch mỉm cười nói vài câu gì đó với Triệu Hàn, sau đó anh đưa một tập vé cho Triệu Hàn.
Triệu Hàn hưng phấn đi ra ngoài, cất cao giọng tuyên bố: “Tối nay có trận đấu biểu diễn của James, sếp kiếm được vé, mỗi người một tấm, còn ở hàng ghế VIP nữa.”
Mọi người hò reo hoan hô, ùa đến vây quanh Triệu Hàn. Diêu Mông cũng mừng rỡ hét lên một tiếng. Triệu Hàn vừa phát vé vừa nói: “Đừng tranh nhau, sếp bảo dành vị trí chính giữa cho phụ nữ. Diêu Mông, cầm lấy!”
Chỉ một loáng vé đã phát hết, mọi người hớn hở về chỗ ngồi. Triệu Hàn thò đầu qua, đưa ba tấm vé cho Hứa Hủ: “Của em đây này, vị trí tốt nhất. Còn hai tấm vé trước đó, em hãy cầm cho bạn.”
Hứa Hủ không nhận: “Không cần đâu.”
Triệu Hàn hơi ngạc nhiên: “Em không cần thật à? Suy nghĩ kỹ chưa? Vậy anh cho đồng nghiệp ở phòng khác nhé?”
Hứa Hủ gật đầu, tiếp tục công việc. Cô nghĩ thầm: Làm gì có chuyện Quý Bạch không kiếm được vé. Cô lại không lường trước điều đó, quả nhiên quan tâm không đúng chỗ chỉ làm loạn thêm. Nghĩ đến đây, Hứa Hủ mỉm cười.
Lần này, Quý Bạch nhờ bạn kiếm một đống vé, ý định ban đầu là muốn khao đồng nghiệp vì sự vất vả của bọn họ thời gian trước đó. Nhưng trước khi đưa vé cho Triệu Hàn, anh giữ lại vị trí chính giữa nhất cho bản thân. Sau đó, anh thản nhiên dặn dò Triệu Hàn, để dành vị trí tốt nhất cho phái nữ. Trong đội chỉ có Hứa Hủ và Diêu Mông là nữ, như vậy Hứa Hủ có thể ngồi bên cạnh anh.
Nhưng Quý Bạch không ngờ, Hứa Hủ không đi xem trận thi đấu.
Buổi tối thứ sáu, thành phố đèn đóm lung linh, ngọn gió đêm mát rượi. Bên ngoài cung thể thao của thành phố chật ních xe hơi, sân thi đấu bóng rổ càng sáng đèn, tiếng người ồn ào huyên náo. Quý Bạch tìm đến vị trí của mình, nhướng mắt mỉm cười. Anh ngẩn người ngay tức thì.
Bên trái chỗ ngồi của anh là Diêu Mông, bên phải... là Lão Ngô. Quý Bạch đảo mắt một vòng, phát hiện có mấy đồng nghiệp ở phòng tội phạm kinh tế, Hứa Hủ không thấy bóng dáng.
Quý Bạch ngồi xuống ghế, quay đầu hỏi Triệu Hàn ở đằng sau: “Mọi người đến đủ chưa?”
Triệu Hàn trả lời: “Hứa Hủ không đi, cô ấy nói không có hứng thú. Lúc em xuất phát, cô ấy còn ở văn phòng, cô ấy bảo còn một ít công việc chưa làm xong.”
Lúc này, Diêu Mông mặt mày rạng rỡ quay sang hỏi: “Sếp, James và Kobe ai lợi hại hơn?”
Quý Bạch: “Mỗi người có sở trường riêng.”
Một cô gái ở phòng tội phạm kinh tế ngồi bên cạnh Lão Ngô ngoảnh đầu cười: “Nghe nói Quý đội thích James, tôi thích Kobe (*) hơn.”
(*) Kobe Bryant: Ngôi sao bóng rổ giải nhà nghề Mỹ.
Quý Bạch cười cười không trả lời.
Lúc này, xung quanh vang lên tiếng nhạc hâm nóng không khí, ánh đèn nhấp nháy, đội cổ vũ mặc váy ngắn vừa đi vừa nhảy nhót vào trong sân. Mọi người yên lặng trong giây lát rồi vỗ tay nhiệt liệt, bầu không khí vô cùng cuồng nhiệt. Quý Bạch xem một lúc rồi ngoảnh đầu xin một điếu thuốc và mượn cái bật lửa của Lão Ngô.
Lão Ngô: “Sao thế, bắt được cơ hội là hút à?”
Quý Bạch mỉm cười không trả lời. Anh vừa đứng dậy, Triệu Hàn mở miệng hỏi: “Sếp, trận đấu sắp bắt đầu rồi, sếp còn đi đâu?” Những người xung quanh đều nhìn anh, Quý Bạch cười cười giơ điếu thuốc: “Tôi ra ngoài hút một điếu.”
Bên ngoài cung thể thao bầu trời tối om, bóng cây đung đưa. Tiếng hoan hô vang dội ở bên trong truyền ra ngoài, thu hút sự chú ý của người qua đường. Quý Bạch đứng ở ngoài cổng một lúc rồi ném thuốc, đi lấy xe.
Thật ra, thích James là chuyện từ thời thanh niên, bây giờ hứng thú đã nhạt nhòa, xem hay không cũng chẳng quan trọng, anh chỉ coi là trò tiêu khiển. Buổi tối hôm nay có đông người, anh cũng không coi là buổi hẹn hò cùng Hứa Hủ.
Nhưng ở nơi náo nhiệt thiếu vắng cô, lại nghĩ đến chuyện cô một mình ở văn phòng làm thêm, anh đột nhiên cảm thấy rất vô vị.
Khi lái xe vào trong sân Cục Cảnh sát, ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ quen thuộc vẫn còn sáng đèn, Quý Bạch bỗng dưng có cảm giác yên lòng.
***
Tòa nhà làm việc vô cùng tĩnh mịch, Hứa Hủ ngồi trước máy tính thất thần.
Cô hơi ảo não, bởi vì cô phát hiện bản thân đã hối hận.
Lúc đó, Hứa Hủ cho rằng không cần thiết làm chuyện cô không thích, nhưng thời khắc này ngồi trong văn phòng trống không, xem tin tức về trận thi đấu ngày hôm nay trên internet, Hứa Hủ bất chợt liên tưởng đến gương mặt tươi cười và bộ dạng vui vẻ của Quý Bạch ở khán đài.
Dường như chỉ cần ở bên cạnh anh, dù vô vị cũng chẳng sao.
Nghĩ đến đây, Hứa Hủ thở dài. Nhưng cô chỉ buồn bã một lúc, sau đó liền khôi phục tâm trạng, đứng dậy thu dọn đồ, chuẩn bị ra về.
Vừa định tắt máy vi tính, Hứa Hủ liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ngoài cầu thang. Cô ngẩn người, liền nhìn thấy Quý Bạch bỏ hai tay trong túi quần đi vào văn phòng.
“Anh không đi xem trận thi đấu à?” Hứa Hủ hơi bất ngờ.
Quý Bạch lắc lắc điện thoại trong tay: “Cục trưởng cần gấp một tài liệu.” Anh liếc cô một cái: “Em còn chưa ra về?’
Hứa Hủ: “Vâng, em có chút việc.” Nói xong, cô cúi đầu mở đại một thư mục trên màn hình.
Bắt gặp bộ dạng chăm chú của Hứa Hủ, Quý Bạch không quấy rầy mà đi vào phòng làm việc của anh, mở máy tính lướt web.
Hai người ngồi yên một chỗ nửa tiếng đồng hồ, điện thoại di động của Quý Bạch đột nhiên đổ chuông, là Triệu Hàn gọi tới: “Sếp, sao anh còn chưa quay lại, chơi hai hiệp rồi đấy?”
Ngữ khí Quý Bạch rất nghiêm túc: “Tôi đang bận việc quan trọng, không đến đó nữa.” Vừa ngẩng đầu, đúng lúc Hứa Hủ nhìn anh.
“Em có đói bụng không? Đi ăn đêm nhé?” Quý Bạch hỏi.
***
Cách Cục Cảnh sát một con đường có một số quán ăn nhỏ rất sạch sẽ. Quý Bạch tìm đến một quán mì, cùng Hứa Hủ ngồi xuống.
Hai bát mì đưa lên, Quý Bạch nhanh chóng giải quyết một bát. Khi ngẩng đầu, anh thấy Hứa Hủ hơi cúi xuống, dùng đũa gắp một sợi mì đưa lên miệng, nhai rất từ tốn. Quý Bạch bất giác phì cười: “Em ăn như mèo ấy.”
Hứa Hủ không đói bụng, hơn nữa cô không có thói quen ăn đêm. Chỉ vì muốn ở bên cạnh Quý Bạch, cô mới ngồi ở đây, nhấm nháp từng sợi mì một cách khó nhọc.
“Mì hơi cay.” Hứa Hủ không thay đổi sắc mặt.
Quý Bạch nhìn kỹ, quả nhiên nước canh trong bát đỏ au.
Hứa Hủ tiếp tục cúi đầu ăn, Quý Bạch lặng lẽ chờ đợi. Trong quán ăn, ánh đèn dịu dàng, chỉ có hai người khách là bọn họ. Ông chủ quán đang đứng bên quầy cầm máy tính tính toán doanh thu của ngày hôm nay. Cậu con trai mấy tuổi của anh ta đang bò xuống bàn làm bài tập. Ngoài đường người qua lại thưa thớt, ánh đèn đường mông lung.
Quý Bạch ngắm mái tóc rủ xuống trán và cái cằm trắng nõn thanh tú của Hứa Hủ. Anh nghĩ thầm: Có James không thèm xem, lại ngồi ở đây xem cô ăn mì. Mặc dù vậy, anh vẫn cam tâm tình nguyện, thậm chí cảm thấy thú vị.
***
Rời khỏi quán ăn, hai người đi về bãi đỗ xe của Cục Cảnh sát lấy ô tô.
Tâm trạng của Hứa Hủ từ nặng nề trở nên vô cùng phấn khởi. Trước lúc lên xe, cô không nhịn được quay đầu nói với Quý Bạch: “Chào thầy... ngày mai gặp.”
Tâm tình của Quý Bạch cũng rất tốt, anh mỉm cười gật đầu: “Ừ, tám giờ, tôi đợi em ở phòng tập bắn.”
Một câu nói rất bình thường, nhưng khiến mặt Hứa Hủ nóng ran. Cô hơi chột dạ, lập tức cúi xuống, gật đầu, lên xe lái đi mất.
Quý Bạch dõi theo xe ô tô của Hứa Hủ cho đến khi khuất bóng mới ngồi lên xe. Nghĩ đến buổi tối ngày hôm nay, anh bất giác muốn cười. Vừa nổ máy, điện thoại di động bỗng đổ chuông.
Lần này là Cục trưởng thật sự.
“Tiểu Quý, huyện Hưởng Xuyên vừa báo cáo có một vụ án giết người, nhiều khả năng liên quan đến nhóm tội phạm buôn bán người của tỉnh chúng ta. Công an tỉnh ra lệnh chúng ta giám sát đôn thúc. Tối nay, cậu hãy đi huyện Hưởng Xuyên một chuyến.”
“Vâng ạ.” Quý Bạch trả lời dứt khoát.
Cục trưởng nói tiếp: “Có khả năng cần liên hệ với cảnh sát và cơ quan chính quyền địa phương, còn phải an ủi người nhà nạn nhân, cậu hãy đưa cả người liên lạc của đội cậu đi cùng.”
“Được ạ.”
Người làm nhiệm vụ liên lạc với bên ngoài là Diêu Mông. Quý Bạch lập tức gọi điện thoại cho Diêu Mông, bảo cô nửa tiếng sau có mặt ở Cục Cảnh sát, sau đó anh lái xe đi huyện Hưởng Xuyên.
***
Sáng ngày hôm sau, Hứa Hủ đến phòng tập bắn lúc bảy giờ rưỡi. Cô chuyên tâm tập luyện một lúc, đến tám giờ, Quý Bạch không thấy bóng dáng.
Tám giờ rưỡi, anh vẫn không đến.
Hứa Hủ vừa rút điện thoại, Quý Bạch đã gọi cho cô trước.
“Huyện Hưởng Xuyên xảy ra vụ án, tôi và Diêu Mông đến nơi này từ tối hôm qua.” Anh nói rất nhanh: “Tôi đi công tác khoảng một tuần, em hãy tự mình tập bắn.”
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, tâm trạng Hứa Hủ hoàn toàn bình thường, những lúc có công việc, cô đương nhiên không nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ. Cô định lát nữa về văn phòng, tra tài liệu liên quan đến vụ án, có lẽ sẽ giúp ích cho bọn họ trong khả năng cho phép của cô.
Nhưng một lúc sau, đầu óc Hứa Hủ đột nhiên bật ra câu nói của Quý Bạch: “Tôi và Diêu Mông đến nơi này từ tối hôm qua.”
Hứa Hủ bất giác nhớ đến nụ cười rạng rỡ của Diêu Mông khi chạy thi với Quý Bạch, nhớ đến ánh mắt vụt qua tia phức tạp của Diêu Mông khi nhìn Quý Bạch. Rất nhiều tình tiết trước đây cô không để ý, bỗng xâu chuỗi trong bộ não cô như một ánh chớp.
Ngón tay đặt trên cò súng của Hứa Hủ hơi run run. Hóa ra Diêu Mông cũng thích Quý Bạch.