Càng gần đến khu vực vùng núi, nhiệt độ càng xuống thấp. Trong ánh chiều tà u ám, lớp tuyết mỏng bao phủ trên mỗi đỉnh núi. Trời lạnh đất băng giá như không thấy tận cùng.
Quý Bạch phanh xe, chiếc ô tô lập tức dừng lại giữa ngã ba đường. Đại Hồ liền nhảy xuống xe, vội vội vàng vàng kiểm tra dấu vết trên mặt đường. Sau đó, anh chau mày trầm mặc.
Đây là tuyến đường chính đi vào khu vực rừng núi cách đây không xa. Vệt bánh xe trên nền tuyết trắng tạp loạn vô cùng, không có cách nào phân biệt. Cứ tiếp tục tiến về phía trước, bọn họ sẽ đi vào khu rừng núi trải dài hàng ngàn cây số. Đường núi ngang dọc cắt nhau, phần lớn không lắp camera giám sát. Lâm Thanh Nham có khả năng đưa Hứa Hủ đi bất cứ phương hướng nào.
Hơn nữa, cho dù điều động tới 300 cảnh sát như vụ lùng bắt Đàm Lương lần trước, muốn lục soát triệt để cả khu vực cũng cần ít nhất vài ngày, chưa tính đến chuyện vào thời điểm này, viện binh vẫn còn đang trên đường tới đây.
Đại Hồ ngồi trong xe ô tô, quan sát đôi mắt đã vằn tia máu của Quý Bạch. Mặc dù tình huống bây giờ khiến anh cảm thấy tàn nhẫn và tuyệt vọng, nhưng anh buộc phải mở miệng, đẩy một vấn đề vô cùng khó khăn đến trước mặt Quý Bạch: "Sếp, bây giờ chúng ta nên đi đường nào?"
Quý Bạch ngước nhìn dãy núi dần chìm trong đêm tối, hai tay anh như gọng kìm sắt khóa trên vô lăng bất động.
Thời gian từ từ trôi qua, ở nơi sâu nhất trong trái tim Quý Bạch phảng phất bị bóp nghẹt, ngày càng đau đớn. Trái tim như rơi xuống vực sâu không đáy. Hơn nữa, anh còn lờ mờ có linh cảm, trái tim anh sẽ mãi mãi chìm trong tăm tối, anh không bao giờ có thể nắm tay cô trên đường đời.
Quý Bạch không thèm chú ý đến nỗi đau đó. Anh để mặc nó giày vò, để nó tự sinh tự diệt. Anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là tìm ra Hứa Hủ.
Thế nhưng, không tồn tại một dấu vết để anh có thể điều tra, không có logic để anh suy đoán. Anh có thể phán đoán đặc trưng của hung thủ qua dấu chân. Nhưng vào thời khắc này, anh phải làm thế nào mới có thể mò kim đáy biển, chuyển dịch càn khôn?
Đại Hồ mở miệng, hỏi một câu mang tính chất thăm dò: "Chúng ta đi ngôi biệt thự thuộc khu vực rừng núi của Lâm Thanh Nham? Ngôi biệt thự là điểm dừng chân của hắn, có lẽ họ đang ở đó."
Quý Bạch không lên tiếng. Bởi vì anh đột nhiên nhớ đến một câu nói của Hứa Hủ trước kia.
Đó là một ngày sau khi kết thúc vụ án Đàm Lương không lâu, Hứa Hủ nghỉ phép ở nhà tĩnh dưỡng. Lúc anh đi làm về, nhìn thấy cô đang ngồi ở ghế sofa, bức tường đối diện dán ảnh chụp chung của Lâm Thanh Nham và Diêu Mông.
Nghe thấy tiếng động, Hứa Hủ quay đầu: "Anh thử nói xem, rốt cuộc tình cảm của Lâm Thanh Nham đối với Diêu Mông là gì?"
Tình cảm là gì ư?
Yêu hận lẫn lộn? Bởi vì vị hôn thê của Lâm Thanh Nham bị Phùng Diệp giết hại, còn Diêu Mông là người Phùng Diệp yêu thương. Do đó hắn mới lần chần không chịu ra tay?
Hoặc giả hắn chẳng hề có tình cảm với Diêu Mông. Chỉ vì mối quan hệ giữa Diêu Mông và Phùng Diệp, hắn mới chọn cô làm mục tiêu cuối cùng?
Hứa Hủ lắc đầu: "Không phải như vậy đâu anh ba." Cô bóc tấm ảnh khỏi bức tường đưa cho Quý Bạch. Đôi nam nữ trên ảnh ôm nhau trong đêm tối, trông họ rất thân mật và xứng đôi.
"Anh không thể đem logic của người bình thường lý giải suy nghĩ của tên tâm lý biến thái?" Hứa Hủ cất giọng hết sức nghiêm túc: "Người bình thường cảm thấy yêu hận tình thù rất quan trọng, nhưng những kẻ tâm lý biến thái đều không có cảm giác đó. Trong số những kẻ biến thái giết người lão luyện như Lâm Thanh Nham, chẳng có mấy tên chỉ vì "thù hận" mới hạ sát người khác. Thế giới nội tâm của chúng yên tĩnh, rõ ràng và kiên định hơn chúng ta tưởng. Chỉ có điều, nguyên tắc của thế giới nội tâm đó khác với chúng ta. Bọn chúng phạm tội, vì lý do chúng có nhu cầu."
"Chúng có nhu cầu?"
"Đúng. Giống như Lâm Thanh Nham đối với Diêu Mông. Hắn có vô số cơ hội có thể giết bạn ấy, dù hắn coi bạn ấy là đối tượng cuối cùng, hắn cũng không cần để một người từng làm cảnh sát sống bên cạnh hắn. Có thể thấy, Lâm Thanh Nham đã cùng Diêu Mông thiết lập quan hệ thân mật thật sự.
Vì vậy, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, từ đáy lòng, Lâm Thanh Nham đã trao cho Diêu Mông tình cảm chân thành và đặc biệt. Trước đây em từng nói, cần phải đứng ở góc độ tên tâm lý biến thái suy nghĩ vấn đề chính là có ý này."
***
Đúng vậy, Hứa Hủ nói cần đứng ở góc độ tên tâm lý biến thái nhìn nhận vấn đề.
Bất kể Lâm Thanh Nham bắt cóc Hứa Hủ vì lý do gì? Nếu căn cứ vào quy tắc và logic méo mó của tên biến thái, hắn sẽ đưa cô đi đâu để giết hại?
Quý Bạch ngẩng đầu, đón ánh mắt sốt ruột của Đại Hồ.
"Chúng ta không đi ngôi biệt thự của Lâm Thanh Nham." Anh nói nhỏ: "Đi một nơi khác."
Trong vô số khả năng có thể xảy ra, anh chỉ được chọn lựa một lần. Nếu quyết định sai, có lẽ anh sẽ mãi mãi không gặp lại Hứa Hủ.
***
Khi Hứa Hủ tỉnh lại, cô phát hiện trước mắt tối đen. Cô lập tức nhận ra, là một lớp vải dày đắp trên thân thể cô. Vì vậy mới không có một chút ánh sáng.
Một luồng khí lạnh từ trái tim lan tỏa, Hứa Hủ giữ nguyên tư thế nằm thẳng bất động.
Cô có thể cảm nhận thấy, chân tay cô bị trói chặt bằng dây thừng. Quần áo vẫn ở trên người, toàn thân cô không có cảm giác bất thường. Điều này khiến Hứa Hủ hơi nhẹ nhõm. Bên dưới người cô đắp một tấm vải dệt mềm mại. Tấm vải ẩm ướt, khí lạnh luồn qua tấm vải, chui vào da thịt cô. Hứa Hủ còn nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng lá cây xào xạc và thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo.
Lâm Thanh Nham quả nhiên đưa cô vào rừng núi.
Đúng lúc này, Hứa Hủ chợt nghe thấy tiếng phụ nữ thở dốc ở bên cạnh, tiếp theo là tiếng rên rỉ đứt đoạn. Hơi thở gấp gáp của đàn ông và phụ nữ xen kẽ, chứng tỏ họ đang quấn quýt thân mật.
Toàn thân Hứa Hủ nổi da gà.
Một lúc sau, tiếng động ngày càng nhỏ dần. Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên: "Có lạnh không em?"
Ngữ khí của người phụ nữ rất yếu ớt: "Không. . .không lạnh."
Mặc dù trong định liệu nhưng Hứa Hủ vẫn rùng mình. Đó là Lâm Thanh Nham và Diêu Mông.
Lúc này, Lâm Thanh Nham lên tiếng: "Bà xã, em xem cảnh tuyết đẹp chưa kìa. Sau khi anh chết, anh không thể ôm em như bây giờ."
"Em không muốn anh chết. . .Em không nỡ. . ." Diêu Mông đáp.
Lâm Thanh Nham cười khẽ một tiếng: "Thật không?"
"Đương nhiên là thật. Anh là người quan trọng nhất đối với em. Điều này vĩnh viễn. . .vĩnh viễn không thay đổi."
Lâm Thanh Nham im lặng một lúc, Hứa Hủ chỉ nghe thấy tiếng thở ngắn của Diêu Mông. Lâm Thanh Nham đột nhiên bật cười một tiếng, ngữ khí của hắn rất vui vẻ: "Vậy chúng ta chứng thực điều em vừa nói có được không?"
". . .Được. Anh muốn chứng minh thế nào?"
Lòng Hứa Hủ nặng trĩu. Cô quả nhiên nghe thấy tiếng Lâm Thanh Nham đứng dậy và tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Tấm vải trùm trên người cô nhanh chóng bị kéo ra.
Đập vào mắt Hứa Hủ đầu tiên là bầu trời tĩnh tĩnh mịch và rừng cây âm u. Sau đó, cô nhìn thấy Diêu Mông và Lâm Thanh Nham, bọn họ ngồi cách cô vài bước chân. Dưới thân ba người trải một tấm thảm nhung màu trắng cực lớn. Cô vốn nằm ở một góc, bị tấm thảm trùm kín người.
Địa hình xung quanh hơi quen mắt, cô từng đến nơi này.
Không ngờ Lâm Thanh Nham đưa cô đến đây.
***
Lâm Thanh Nham túm cánh tay Hứa Hủ kéo cô đứng dậy bằng động tác tương đối nhẹ nhàng: "Cô có thể đứng lên không?"
Hứa Hủ không dám chống lại hắn, cô chống tay xuống đất đứng dậy, vừa vặn chạm mắt Diêu Mông. Trong lòng hai người đều run run.
Diêu Mông cũng bị trói hai chân hai tay bằng sợi dây thừng. Cô mặc áo sơ mi kẻ, vải cotton rộng rãi, bên dưới là váy dài màu xanh thẫm. Áo sơ mi của cô lộn xộn, cúc áo cởi ra mấy cái, váy cũng bị tốc lên đầu gối. Đây chính là dấu vết sau khi thân mật với Lâm Thanh Nham. Tinh thần của Diêu Mông rất kém, sắc mặt tiều tụy. Không rõ cô bị Lâm Thanh Nham cho uống thuốc hay dùng thủ đoạn khác.
Chứng kiến cảnh hai cô gái im lặng nhìn nhau, khóe mắt Lâm Thanh Nham ẩn hiện ý cười. Hắn ôm Diêu Mông vào lòng, nói nhỏ: "Em xem đi, hôm đó là cô ta gọi điện cho em nên em mới quay xe lại, mới bị tên ngu xuẩn Đàm Lương làm nhục. Chẳng phải em luôn oán hận cô ta hay sao?"
Sắc mặt Diêu Mông ngày càng tái nhợt, Hứa Hủ trầm mặc không lên tiếng.
Lâm Thanh Nham nói tiếp: "Bà xã, em luôn ghét cô ta đúng không? Sự tồn tại của con đàn bà này, quả thực anh cũng thấy chướng mắt thay em." Hắn rút một khẩu súng đen từ cái túi ở bên cạnh đưa đến trước mặt Diêu Mông: "Anh sắp chết rồi, em giết cô ta rồi đổ hết đầu anh, em sẽ không gặp bất cứ phiền phức gì."
Diêu Mông ngẩn ra vài giây, cô không nhận khẩu súng, cũng không nhìn Hứa Hủ mà ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Nham: "Đúng là em ghét bạn ấy, nhưng điều này không liên quan đến chuyện em yêu anh. Thanh Nham, em không cần giết bạn ấy. . .để chứng minh tình cảm của em dành cho anh. Em không muốn giết người."Lâm Thanh Nham bóp cằm Diêu Mông: "Bà xã, em đừng nói dối. Em biết là có quan hệ."
Diêu Mông cứng đờ người.
Lâm Thanh Nham nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: "Em giết cô ta, anh cũng có thể ra đi không một chút hối tiếc. Toàn bộ tài sản của anh đều để lại cho em, người em chán ghét cũng không còn tồn tại trên cõi đời. Sau này em sẽ sống hạnh phúc. Bà xã, em đừng do dự. Em sẽ rất hạnh phúc, chỉ cần tiến một bước thôi." Hắn nhét khẩu súng vào tay Diêu Mông, ghé sát tai cô thầm thì: "Bà xã, đừng khiến anh khó xử. Em cũng biết ngày hôm nay buộc phải chết một người. Nếu em không giết cô ta, em bảo anh phải làm thế nào bây giờ?"
Nói xong, Lâm Thanh Nham đẩy Diêu Mông về phía trước, để cô cầm súng chĩa thẳng vào người Hứa Hủ. Sau đó, hắn rút một khẩu súng khác từ túi xách, nhẹ nhàng kề vào gáy Diêu Mông: "Quá trình này rất nhanh, em
đừng sợ. Một khi em nổ súng, cả em và anh đều được giải thoát."
Toàn thân Diêu Mông bắt đầu run rẩy, nhưng cô vẫn bất động. Lâm Thanh Nham thúc mạnh mũi súng vào người cô, khiến thân hình cô lắc lư.
"Nổ súng!" Cuối cùng, ngữ khí Lâm Thanh Nham cũng bộc lộ sự hung ác.
Diêu Mông nhìn Hứa Hủ chằm chằm, sắc mặt cô như trò tàn. Cô run rẩy nâng cánh tay, nhằm thẳng khẩu súng vào đầu Hứa Hủ.
Ban đêm thời tiết giá lạnh vô cùng, rừng núi hoang dã yên tĩnh không một tiếng động. Toàn thân Hứa Hủ lạnh toát, thai nhi trong bụng phảng phất cảm nhận được nỗi hoảng sợ của cô, nhẹ nhàng quẫy đạp. Hứa Hủ cố gắng bình ổn hô hấp, cô không để ý đến Diêu Mông mà nhìn Lâm Thanh Nham: "Khoan đã. Lâm Thanh Nham, dù có chết, anh cũng nên để tôi chết một cách minh bạch và cam lòng."
Diêu Mông lập tức buông thõng khẩu súng, hơi thở cô ngày càng dồn dập. Lâm Thanh Nham nhìn Hứa Hủ, đáy mắt hắn vụt qua ý cười: "Cô muốn biết điều gì?"
Tim Hứa Hủ đập thình thịch, nhưng ngữ khí của cô rất bình thản: "Hai vụ án trước là do anh gây ra, Đàm Lương là hung thủ của vụ thứ ba. Nhưng tôi nghĩ mãi cũng không thông, hai người liên hệ với nhau bằng cách nào?"
Lâm Thanh Nham mỉm cười: "Cô biết rồi còn hỏi. Kéo dài thời gian là một việc làm không hay chút nào. Nhưng chẳng sao, tôi sẽ giải đáp thắc mắc của cô. Đàm Lương tình cờ phát hiện ra thi thể thứ hai, hắn đã làm gì xác nạn nhân, cô và tôi đều biết rõ. Nhưng lúc đó, hắn không biết tôi. Khi xảy ra vụ án thứ ba, tôi lập tức biết ngay hung thủ là hắn. Không tìm hắn và thuyết phục hắn chịu tội thay thì thật có lỗi với bản thân."
Hứa Hủ giật mình. Sau khi xảy ra vụ án thứ ba, Lâm Thanh Nham lập tức được thả ra. Thời gian đó, công an tỉnh tiếp quản vụ án, người Quý Bạch bố trí theo dõi Lâm Thanh Nham đều bị rút về. Tất cả mọi người bận rộn lục soát khu vực rừng núi. Hóa ra Lâm Thanh Nham nhân cơ hội này đã tìm gặp Đàm Lương.
"Điều kiện anh thuyết phục Đàm Lương là lợi dụng dư luận đánh đổ lãnh đạo cũ của hắn?" Hứa Hủ hỏi tiếp: "Còn có điều kiện khác không?" Tin tức trên mạng nói lãnh đạo của Đàm Lương bị kỷ luật, Hứa Hủ liền đoán ra nguyên do.
Lâm Thanh Nham lắc đầu: "Cô nhạy bén thật đấy. Tôi còn nặc danh gửi một khoản tiền cho mẹ hắn. Đàm Lương là người con có hiếu, chỉ có điều thủ pháp của hắn quá cẩu thả. Hắn biết bản thân cũng chỉ có con đường chết, gánh tội thay tôi, dù chết cũng không đến nỗi vô ích."
Trong lúc Hứa Hủ và Lâm Thanh Nham nói chuyện, Diêu Mông ngồi quay lưng về phía hắn bất động. Trên gương mặt trắng bệch của cô, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Lúc này, Hứa Hủ chuyển sang đề tài khác: "Vụ án ở Hongkong cũng do anh làm phải không? Phùng Diệp là người chịu tội thay anh?"
Toàn thân Diêu Mông cứng đờ. Lâm Thanh Nham liếc cô, khóe mắt ẩn hiện ý cười, trả lời: "Đúng vậy."
Hứa Hủ còn muốn hỏi tiếp, Lâm Thanh Nham giơ tay đặt lên vai Diêu Mông: "Đến đây thôi. Cô làm cô ấy sợ rồi."
Lòng Hứa Hủ nặng trĩu. Hắn nói đến đây thôi.
Cục diện lại một lần nữa rơi vào bế tắc. Lâm Thanh Nham giơ súng nhằm thẳng vào Diêu Mông. Diêu Mông như cái xác không hồn, đờ đẫn chĩa mũi súng vào Hứa Hủ.
Vô số ý nghĩ như tia chớp vụt qua đầu óc Hứa Hủ. Cô cố gắng đè nén nỗi sợ hãi và hoảng loạn như thủy triều dội vào lòng. Hai tay Hứa Hủ cuộn chặt thành nắm đấm, cô nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt vọng của Diêu Mông.
"Nổ súng đi Diêu Mông." Hứa Hủ cất giọng nhẹ nhàng: "Anh ta nói đúng, đây là sự lựa chọn duy nhất của bạn. Mình sẽ không trách bạn."
Gương mặt xinh đẹp của Diêu Mông cứng đờ, cô cất giọng nghẹn ngào: "Bạn không trách mình?"
Hứa Hủ hít một hơi sâu: "Mình không trách bạn. Bạn mau nổ súng đi!"
Đêm tối tĩnh mịch vô cùng, làn gió lạnh thổi qua lớp tuyết phát tiếng động loạt soạt. Hứa Hủ bị gió lạnh thổi rét run cầm cập. Nước mắt của Diêu Mông đã khô cạn, đầu tóc cô rối bù như người điên. Lâm Thanh Nhâm vẫn giơ súng. Nhưng gặp cơn gió lạnh, hắn bỗng ho khù khụ.
Hứa Hủ và Diêu Mông lặng lẽ mắt đối mắt.
Hứa Hủ nhìn vào đôi mắt đau khổ của Diêu Mông. Lâm Thanh Nham ở sau lưng cô đang cúi đầu ho liên hồi nên không để ý đến bọn họ.
Hứa Hủ âm thầm lắc đầu với Diêu Mông.
Không được, Diêu Mông, bạn không thể manh động, bạn phải nổ súng.
Không sao đâu, bạn cứ nổ súng đi.
Đáy mắt Diêu Mông vụt qua một tia dứt khoát, cô lập tức quay người, hướng khẩu súng về phía Lâm Thanh Nham, đồng thời bóp cò: "Đồ biến thái đáng chết!"
Vài tiếng "cạch cạch cạch" vang lên , khẩu súng không có đạn.
Tim Hứa Hủ như bị bóp nghẹt. toàn thân Diêu Mông cứng đờ. Lâm Thanh Nham từ từ ngẩng đầu, nhìn Diêu Mông bằng ánh mắt u ám đáng sợ.
Thời gian phảng phất ngừng lại.
Hai tay Diêu Mông vẫn bị trói, cô cầm báng súng đập mạnh vào đầu Lâm Thanh Nham. Nhưng cô vốn đã bị uống thuốc, động tác không hề có sức lực. Lâm Thanh Nham nhếch miệng, nở nụ cười vô cùng buồn bã. Hắn túm cổ tay Diêu Mông, bẻ quặt rồi đoạt khẩu súng trong tay cô. Hứa Hủ đứng cách bọn họ vài bước, nhưng cô cũng bị trói chặt nên không thể trợ giúp Diêu Mông.
Lâm Thanh Nham thở hắt ra, kéo Diêu Mông vào lòng. Hắn chĩa mũi súng vào đầu cô: "Đây chính là tình yêu của em? Đây là tình yêu em giành cho anh? Đồ biến thái đáng chết? Hóa ra những ngày qua em chỉ dỗ ngọt anh? Ha ha. . .Em tưởng anh không nỡ giết em thật sao? Không nỡ sao?"
Diêu Mông khóc nức nở, toàn thân mềm nhũn ở trong lòng Lâm Thanh Nham, giọng nói của cô có chút cuồng loạn: "Tình yêu ư? Tôi bị đui mù mới yêu anh. Anh giết tôi đi, giết tôi đi! Sao anh vẫn chưa chết, đồ không bằng loài cầm thú!"
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Hứa Hủ đau đớn vô cùng. Từng giọt nước mắt chảy dài xuống gò má cô.
Hứa Hủ đoán, một khi Lâm Thanh Nham đưa cô đến tận nơi này, hắn sẽ không dùng súng giết chết cô. Nghe cuộc trò chuyện giữa Lâm Thanh Nham và Diêu Mông trước đó, cô đã đoán ra, đây là thử thách hắn giành cho Diêu Mông, xem Diêu Mông liệu có chấp nhận kẻ phạm tội là hắn. Đồng thời, hắn ép Diêu Mông đứng về phía hắn.
Vì vậy, Hứa Hủ mới bảo Diêu Mông nổ súng.
Diêu Mông vốn ở trong trạng thái ngơ ngẩn, yếu ớt vô cùng. Nhưng Hứa Hủ không ngờ vào thời khắc này, tinh thần chính trực của Diêu Mông bị kích thích, khiến cô "đập nồi dìm thuyền". Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, hành động vừa rồi của Diêu Mông đẩy cô vào con đường chết, Diêu Mông cũng không thể sống sót. (*Đập nồi dìm thuyền: nghĩa là quyết đánh đến cùng. Câu thành ngữ dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, quyết tâm đánh thắng)
Lúc này, sắc mặt Lâm Thanh Nham dần khôi phục vẻ bình tĩnh. Nhưng ánh mắt hắn không còn ý cười, mà thay thế bằng tia băng giá. Hắn để khẩu súng sang một bên, lại ôm eo Diêu Mông, cúi đầu hôn cô. Diêu Mông nghiêng đầu muốn né tránh nhưng bị hắn giữ chặt gáy, không thể nhúc nhích.
"Tốt. Nếu đã như vậy, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác." Lâm Thanh Nham cất giọng vô cùng dịu dàng, viền mắt hắn ẩn hiện ánh lệ: "Anh sẽ giết cô ta trước, sau đó đưa em đi cùng." Nói xong, hắn buông người Diêu Mông, đứng dậy lấy một cái lọ màu đen nhỏ từ túi xách để dưới đất. Sau đó, hắn chậm rãi đi về phía Hứa Hủ.
"Đừng giết bạn ấy!" Diêu Mông hét lên một tiếng. Trên gương mặt Lâm Thanh Nham ẩn hiện ý cười.
Hứa Hủ nhìn hắn mỗi lúc một gần. Lòng cô nặng trĩu, như chìm xuống đáy sâu tuyệt vọng.
***
Quý Bạch lái xe nhanh như tia chớp. Đêm tối chỉ có tiếng ô tô của bọn họ lao điên cuồng trên đường núi.
Đích đến ngày càng gần, Đại Hồ không nhịn được, mở miệng hỏi: "Bọn họ ở đó thật sao?"
Quý Bạch trầm mặc, gương mặt anh vô cảm.
Xe ô tô đã đến chân núi. Xung quanh đều là rừng cây rậm rạp, bóng cây sâu thẳm. Trên núi tựa hồ có ánh sáng, nhưng cũng dường như tối om.
Quý Bạch phanh kít xe, cùng Đại Hồ cầm súng nhảy xuống xe.
"Ở nơi này." Quý Bạch phảng phất nói với Đại Hồ, cũng giống nói với bản thân anh.
Nhất định ở nơi này, địa điểm giấu xác nạn nhân của vụ án thứ ba.