1.
Câu
chuyện sinh con
Đầu mùa hè thời tiết nóng dần, Hứa
Hủ sắp trở dạ nên chuyển đến một bệnh viện phụ sản tư nhân trước mấy ngày. Ông
Hứa gần như cả ngày ở bên con gái. Hứa Tuyển và Quý Bạch mở di động 24 giờ, đi
làm về lập tức thay nhau vào viện trông nom.
Xương chậu của Hứa Hủ rất nhỏ, được
cái đầu thai nhi cũng không lớn. Vì vậy, bác sĩ nói vẫn có thể đẻ thường, chỉ
là sản phụ vất vả một chút. Hứa Hủ đương nhiên không sợ vất vả.
Nữa đêm ngày thứ hai sau khi nhập
viện, phòng bệnh yên tĩnh vô cùng, phảng phất tất cả mọi người đều ngủ say.
Hứa Hủ bị đánh thức bởi cơn đau
co tử cung kịch liệt. Lúc này, Quý Bạch đang ngủ trên ghế sofa ngay cạnh giường,
gương mặt anh vô cùng mệt mỏi. Hứa Hủ không vội đánh thức anh mà nhìn đồng hồ
treo tường. Cô cố nhịn đau, bình tĩnh đếm số lần co tử cung. Theo như cô biết,
chỉ khi nào tử cung co rút đạt đến tần suất nhất định, nghĩa là cô sắp sinh.
Một lúc sau, cảm thấy dấu hiệu trở
nên rõ ràng, Hứa Hủ mới giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Quý Bạch: “Ông xã, tỉnh dậy đi,
em sắp sinh rồi.”
Lúc mới mở mắt, Quý Bạch vẫn còn
mơ màng. Ở giây tiếp theo. Anh lập tức bật dậy. Bác sĩ và y tá nhanh chóng tới
nơi.Sau khi kiểm tra xong, Hứa Hủ được đẩy vào phòng đẻ.
Chỉ có một người nhà được phép ở
bên cạnh sản phụ trong quá trình sinh nở. Ông Hứa và Hứa Tuyển sau khi nhận được
tin lập tức tới bệnh viện, nhưng bọn họ đành phải ở bên ngoài chờ đợi. Lúc vào
phòng đẻ, bắt gặp sắc mặt lo lắng của bố và anh trai, Hứa Hủ cười nói với bọn họ:
“Bố và anh đừng lo. Thời gian sinh con có thể ngắn cũng có thể kéo dài, hai người
khỏi cần đợi ở đây cho mất công. Bố và nah hãy đi phòng bệnh nghỉ ngơi
đi. Hai người ngủ một giấc là con có lẽ sinh xong rồi.”
Hứa Hủ nói dứt câu, bác sĩ và y
tá ở bên cạnh đều cười. Ông Hứa và Hứa Tuyển vừa xót xa vừa buồn cười. Cô y tá
nói: “Trạng thái tâm lý của Quý phu nhân rất tốt, chắc không có vấn đề gì đâu.”
Quý Bạch nắm tay Hứa Hủ, cất giọng
dịu dàng: “Em đừng lo nghĩ nhiều. Bố và anh cả biết chăm sóc bản thân, chúng ta
chuyên tâm sinh con là được.”
Hứa Hủ liếc nhìn anh. Gương mặt
Quý Bạch hết sức căng thẳng, lòng bàn tay anh rịn mồ hôi. Xem ra anh cũng rất
khẩn trương.
Hứa Hủ vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh:
“Em nhất định sẽ sinh con thuận lợi, anh yên tâm.”
Quý Bạch: “… Em không cần lo cho
anh.”
Buổi tối hôm đí, bệnh viện còn có
một sản phụ khác trở dạ, nằm ở phòng đẻ kế bên, cách một bức tường. Ở bên này
có thể nghe thấy tiếng hét đau đớn của sản phụ đó: “Ông xã… em đau quá! Em đau
chết đi được! Trời ơi…”
Hứa Hủ hoàn toàn ngược lại. Từ đầu
đến cuối cô không kêu một tiếng. Khi cơn đau ập đến, cô chỉ nghiến răng. Thậm
chí toàn thân run rẩy, cô cũng không phát ra âm thanh.
Quý Bạch đau lòng, nói nhỏ: “Nếu
đau quá, em cứ kêu lên đi.”
Hứa Hủ thở dốc: “Em kêu làm gì?
La hét cũng chẳng đỡ đau, còn lãng phí thể lực.”
Quý Bạch: “… Ờ, vậy để anh hôn em
nhé.
Hứa Hủ: “Đừng trêu em, em đang tức
thở đây này!”
Khi tiếng khóc lanh lảnh của trẻ
sơ sinh vang lên, Hứa Hủ thả lỏng toàn thân, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Cô y tá tắm rửa sạch sẽ em bé, quấn
tã lót rồi bế lại gần. Quý Bạch cẩn thận đỡ lấy em bé, khóe mắt anh ươn ướt.
Anh đưa em bé đến trước mặt Hứa Hủ.
Mái tóc ngắn của cô đã ướt đầm mồ hôi. Nhìn thấy con trai, gương mặt luôn bình
thản của cô cuối cùng cũng để lộ ý cười dịu dàng và mệt mỏi.
Quý Bạch ôm hôm cả Hứa Hủ và con
trai vào lòng, nói khẽ: “Bà xã sinh con giỏi thật đấy.”
Đâu chỉ giỏi bình thường mà là
quá giỏi. Đến mức anh cảm thấy có người vợ như cô, anh còn cầu mong gì hơn?
Hứa Hủ và em bé được đưa về phòng
bệnh. Một lúc sau, cô chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng. Vừa
quay đầu, Hứa Hủ liền thấy em bé đnag ngủ say trên chiếc giường nhỏ bên cạnh.
Ba người đàn ông dường như không biết mệt mỏi, vây quanh em bé, thì thầm trò
chuyện.
Hứa Tuyển: “Thằng bé này càng ngắm
càng thấy giống con.”
Ông Hứa quan sát kỹ gương mặt
cháu ngoại, nhận xét: “Không giống con, trông đẹp trai hơn con, bố thấy giống
Quý Bạch hơn.”
Quý Bạch cười không lên tiếng.
Người chiến thắng trong cuộc đời, nên cười mà chẳng cần mở miệng.
Hứa Hủ cũng mỉm cười. Quý Bạch
nhướng mắt, phát hiện cô đã tỉnh dậy, anh liền đi nhanh tới nắm tay cô: “Em có
đói hông? Có khó chịu ở đâu không?”
“Không.” Hứa Hủ nhìn Hứa Tuyển và
Quý Bạch. Một người thanh tú, một người cương nghị. Cô lại ngoảnh đầu ngắm con trai.
Không biết có phải do ảnh hưởng bởi câu nói của ông Hứa, cô thấy con trai có
nét đẹp của Quý Bạch.
Sau này, trong cuộc đời cô và anh
có thêm một tiểu Quý Bạch. Cảm giác này quả thực… rất hạnh phúc.
Ba người đàn ông kiên quyết để Hứa
Hủ nằm viện thêm vài ngày mới về nhà ở cữ. Hứa Hủ đương nhiên nghe theo sự sắp
đặt của bọn họ.
Ban đêm, ngoài cô hộ lý tư nhân
tiểu Lưu, Quý Bạch và Hứa Tuyển thay nhau ở bệnh viện trông nom Hứa Hủ. Buổi tối
ngày thứ ba đến phiên Hứa Tuyển, Hứa Hủ ngủ đến nữa đêm, bị tiếng khóc của em
bé đánh thức. Vừa mở mắt, cô thấy Hứa Tuyển bế em bé dỗ dành.
Đến khi em bé lại chìm vào giấc
ngủ, đã là nữa tiếng đồng hồ sau. Hai anh em đều không buồn ngủ, thì thầm trò
chuyện một lúc. Hứa Hủ ngáp dài, Hứa Tuyển vuốt tóc cô: “Được rồi, em mau ngủ
đi.”
Hứa Hủ nhắm mắt vài giây lại mở mắt
Hứa Tuyển vẫn ngồi nguyên một chỗ, nhìn em bé trên chiếc giường nhỏ. Trên gương
mặt thanh tú của anh đầy ý cười dịu dàng.
“Anh thích trẻ con như vậy thì
sinh một đứa đi.” Hứa Hủ nói chậm rãi. “Anh cũng enen tìm một người bạn gái tử
tế rồi.”
Lúc này, Hứa Tuyển mới thả người
nằm xuống ghế sofa, kéo chăn đắp ngang người, anh từ tốn trả lời: “Anh đang
tìm, em mau ngủ đi, ngủ ngon.”
Vĩ thanh
Loáng một cái một năm đã trôi qua
Hôm nay là tiệc kỉ niệm thành lập
công ty Hứa Tuyển, tổ chức tại khách sạn sang trọng nhất thành phố. Lúc thành
phố mới lên đèn, phòng
tiệc rộng lớn đã thắp đèn sáng choang. Khách khứa quần
áo chỉnh tè, tiếng cười nói không dứt.
Quý Bạch và Hứa Hủ cũng có mặt để
ủng hộ anh trai. Tối nay, họ tạm thời gửi con cho ông Hứa, ông Hứa đương nhiên
vui vẻ ở nhà trông cháu.
Hứa Tuyển dẫn theo cô thư ký xinh
đẹp đi vòng quanh hội trường chào hỏi khách khứa. Vợ chồng Quý Bạch tìm cái ghế
sofa ở góc khuất ngồi tâm tình thân mật. Đang lúc hết hứng với buổi tiệc, họ liền
nhìn thấy một hình bóng cao lớn từ đại sảnh tiến lại gần, người chưa đến nơi đã
nghe thấy giọng nói vui vẻ: “Quý tam, chị đâu, hai người trốn ở đây làm gì?”
Là Thư Hàng.
Quý Bạch buông người Hứa Hủ, chạm
cốc với Thư Hàng: “Cậu đến thành phố Lâm lúc nào thế?”
Thư Hàng cười cười: “Tớ đến đây
chơi. Chị dâu, tôi mượn Quý tam một lúc, đi làm quen với mấy người bạn.”
Hai người đàn ông như con thoi giữa
đám đông. Một lúc sau, bọn họ ra ngoài ban công lộ thiên. Lúc này trời đã tối mịt,
ánh sao lấp lánh. Quý Bạch cười cười: “Gần đây cậu và Diêu Mông tiến triển đến
đâu rồi?”
Thư Hàng thở dài: “Chẳng đến đâu
cả, tớ thôi không theo đuổi nữa.”
Anh nói câu đó, Quý Bạch không
truy vấn nữa. Thư Hàng vất vả theo đuổi Diêu Mông gần một năm mà không có ké quả,
bỏ cuộc cũng là lẽ bình thường. Hai người đàn ôm im lặng uống rượu, Thư Hàng
dõi mắt xuống vườn hoa bên dưới, anh đột nhiên đặt ly rượu: “Tớ đi nhà vệ sinh
một lát, cậu vào trong cùng chị dâu đi.” Nói xong, anh vội lao đi ngay.
Thị lức của Quý Bạch rất tốt. Vừa
liếc qua, anh lập tức nhận ra biển số xe của chiếc xe ô tô đỗ ở lối đi phía xa
xa, đó là xe của Diêu Mông.
Cái thằng này miệng nói không
theo đuổi, nhưng vẫn bám đít người ta. Quý Bạch mỉm cười, quay vào trong tìm bà
xã.
Công ty của Hứa Tuyeenr bây giờ cũng
có danh tiếng trong cả nước. Rất nhiều
phóng viên đợi ở cửa ra vào. Diêu Mông vừa xuống xe, ánh đèn flash chớp
nháy liên hồi.
“Diêu tổng, nghe nói tập đoàn của
cô có ý định đầu tư vào công ty của Hứa Tuyển?”
“Diêu tổng, hôm nay cô đến đây để
bàn chuyện hợp tác với Hứa Tuyển hay sao?”
Diêu Mông chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
Vệ sỹ ở bên cạnh tách đám phóng viên, cô cúi đầu lặng lẽ đi vào trong.
Lúc này, có phóng viên đột nhiên
hỏi sang vấn đề khác: “Diêu tiểu thư, tên giết người hàng loạt Phùng Diệp đã bị
bắt vào ba tháng trước. Nghe nói cô cung cấp rất nhiều manh mối cho cảnh sát,
tin đồn này có phải là sự thật không?”
Bước chân của Diêu Mông khựng lại.
Nhưng cô không trả lời mà tiếp tục đi về phía trước. Đám phóng viên ở sau lưng
dường như bị kích thích bởi câu hỏi mạnh dạn vừa rồi, không ngừng truy vấn Diêu
Mông.
“Diêu tiểu thư, nghe nói Phùng Diệp
ở trong tù nhiều lần đề nghị gặp mặt cô, nhưng cô đều từ chối. Tại sao cô không
đi gặp hắn?”
“Phùng Diệp sẽ bị xử tử hình vào
tháng sau. Liệu cô có đi gặp mặt hắn lần cuối không?”
Lúc này, Diêu Mông mới dừng bước.
Cô từ từ quay người, bình thản trả lời: “Không, tôi sẽ không gặp anh ta.”
Ánh đèn flash chớp liên tục. Diêu
Mông quay người đi vào phòng tiệc, bỏ lại tiếng ồn ào huyên náo ở sau lưng.
Thư Hàng đứng cách mấy bước chân,
lặng lẽ ngắm dung nhan lạnh lùng của Diêu Mông. Mấy tháng nay, cong ty ở Bắc
Kinh có việc, anh không thể đến thành phố lâm. Ai ngờ xảy ra tin động trời, bạn
trai cũ của Diêu Mông cũng là tên giết người hàng loạt. Sau hai lần gây án ở
thành phố Lâm, hắn đã bị cảnh sát chú ý, trở thành kẻ tình nghi trọng điểm.
Về sự việc cụ thể, Thư Hàng cũng
không nắm rõ. Anh chỉ biết đại khái, đúng là Diêu Mông phối hợp với đội cảnh
sát hình sự của Quý Bạch và Hứa Hủ, tóm gọn Phùng Diệp.
Thư Hàng theo đuổi Diêu Mông gần
một năm, đúng như Quý Bạch nói, tình cảm trong lòng anh ta đã nhạt đi nhiều.
Nhưng vừa nghe tin tức, anh cấp tốc bay đến thành phố Lâm.
Cũng không phải vì nguyên nhân
khác, mà Diêu Mông khiến anh rất xót xa. Rõ ràng bị tên giết người biến thái hãm
hại một lần, vậy mà cô còn dám hợp tác với cảnh sát? Lẽ nào cô không biết câu
“chỉ lo thân mình” hay sao?
Diêu Mông một mình đi vào cửa
phòng tiệc, gương mặt ẩn hiện nụ cười hoàn hảo không một chút tì vết, Thư Hàng
uống sạch ly rượu trong tay, rảo bước nhanh theo cô: “Diêu Mông, tình cờ thật đấy.”
Đương
nhiên không phải tình cờ. Anh bay mấy ngàn cây số đến đây, tham gia buổi tiệc
chẳng liên quan đến bản thân nhưng có khả năng cô sẽ xuất hiện. Nếu không gặp
được cô, chắc anh sẽ thổ huyết mất.