*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 17
Editor: Lăng
Ấm áp
Trước khi Lương Tân Hòa gõ cửa thì Ninh Hi đang nói chuyện với người đại diện của mình, Dư Bối.
Hệ thống người đại diện cho tác giả ở trong nước vẫn chưa có hệ thống và hoàn thiện. Không giống như ở nước ngoài là người đại diện có thể trực tiếp thay mặt để thảo luận với nhà xuất bản và bên in ấn, tiến hành nghiên cứu thị trường,... Về cơ bản, phương thức hợp tác truyền thống của các nhà văn cơ bản chính là bản thân tác giả cùng biên tập của nhà xuất bản bàn bạc và thảo luận, không có người đại diện chuyên nghiệp phục vụ chuyện này.
Việc Dư Bối trở thành người đại diện của Ninh Hi nói ra thì cũng dài.
Hai cô đều là sinh viên khoa Văn học đại học Tây thành, nhưng khác lớp. Ở chung một khu ký túc xá nhưng vòng xã giao của hai người hoàn toàn không có điểm giao cắt nào.
Trừ Chương Ni Tư ra thì Ninh Hi gần như không có lấy một người bạn nào, mà Dư Bối lại là bí thư lớp, nhân duyên rất tốt, kinh nghiệm hoạt động đoàn thể vô cùng phong phú.
Mấy năm hai người vào đại học đúng lúc văn học mạng bắt đầu thịnh hành, khi đó Dư Bối rất mê đọc tiểu thuyết trên mạng, không chỉ mê mà cô ấy còn có nghề tay trái. Đó là thành viên quan trọng của một phòng làm việc khá nổi tiếng trên thế giới ảo của năm đó. Cô ấy cáng đáng nhiều chức, vừa có thể tham gia biên tập, hiệu đính, thiết kế bố cục và còn có thể giao lưu với các nhà văn tự do, xưởng in ấn, độc giả người bán, vô cùng đa năng.
Còn Ninh Hi thì từ cấp hai đã bắt đầu có thói quen ghi nhật ký, đến cấp ba thì cô bắt đầu viết tiểu thuyết ngắn trong nhật ký, văn xuôi, tùy bút,... Cô chỉ viết cho mình đọc, chỉ nói chuyện với bản thân, là một cách biểu đạt rất riêng tư.
Lên đại học cô lại bắt đầu viết truyện dài, vẫn chỉ là viết cho bản thân đọc.
Ninh Hi thích nhất là cuối tuần ôm laptop đến thư viện, tìm một góc yên tĩnh rồi lặng lẽ gõ chữ.
Có một ngày cô đang tập trung soạn thảo cốt truyện, bỗng phía sau vang lên một tiếng kinh ngạc: "Trời ạ, sao lại như thế!"
Khi quay đầu nhìn lại thì thấy Dư Bối đang nhìn chằm chằm vào màn hình của cô một cách hưng phấn: "Cậu đang viết truyện phá án sao? Cuối cùng thì ai là hung thủ?"
Ninh Hi sợ tới mức lập tức ôm máy tính chạy ngay.
"Ê này này, cậu có đang đăng trên mạng không? Web nào thế, tôi muốn đọc tiếp!"
Sau đó Dư Bối nói là cô ấy đã canh chừng ở ở thư viện suốt một tuần mà Ninh Hi cũng không xuất hiện nên chỉ có thể bỏ cuộc.
Cuộc sống đại học của Dư Bối được sắp xếp rất có trật tự, học tập, giải trí và công việc thiếu một thứ cũng không được, phong phú và vui vẻ nên nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu. Mà trong những năm Ninh Hi học đại học thì lại như người vô hình, rốt cuộc các cô không gặp lại nhau nữa.
Sau khi tốt nghiệp cử nhân chính quy, Dư Bối đã làm biên tập cho một nhà xuất bản. Năm năm sau, cô ấy và vài người đồng nghiệp bắt tay vào gây dựng sự nghiệp, mở một công ty truyền thông văn hóa.
Lúc này Ninh Hi đã dùng bút danh "Vị Hiểu" xuất bản hai cuốn sách, đã có chút tiếng tăm nên càng ngày càng có nhiều người hỏi thăm cô về việc bản quyền, hợp tác,... Cô trả lời mỏi mệt, đều lịch sự từ chối hết, nhưng ngược lại càng thêm khơi dậy sự hứng thú của bên tư bản đối với tác phẩm của cô.
Tình cờ Dư Bối đã gặp lại Ninh Hi. Cô đã không còn giữ tính cách nhiệt tình pha chút bốc đồng như hồi đại học, cũng lập tức phát hiện Ninh Hi không phải là người tự cao tự đại, khơi gợi lòng ham muốn của người khác, cũng không phải là bất mãn về giá cả. Mà là do cô ấy quá mức thận trọng, quá sợ người lạ, quá sợ phiền phức, thế nên mới trực tiếp bỏ qua, từ chối tất cả.
May là Ninh Hi cũng không sợ giao tiếp như hồi đại học nữa, hai người cũng thường xuyên liên lạc với nhau.
Mới đầu, Dư Bối vẫn luôn liên lạc với cô ấy email, tiếp theo là □□, sau đó là WeChat, tiếp đến là gọi điện, bây giờ thì gặp mặt hiếm hoi.
*Mình đã dò raw ngay trên Tấn Giang nhưng nó thật sự bị mã hóa ô trống, có lẽ Đèn đã dùng từ ngữ không phù hợp rồi.
Cuộc trò chuyện của hai người đều nói về tác phẩm của Ninh Hi, dần dần Dư Bối sẽ đọc thử cho cô ấy, hiệu đính và phản hồi cốt truyện.
Khi Dư Bối phát hiện cả hai cuốn sách xuất bản của Ninh Hi đều không có lời mở đầu và lời bạt thì khiếp sợ rất lâu không nói được gì, nói với Ninh Hi: "Thế này đi, nếu cậu tin tôi thì tôi sẽ giúp cậu làm những việc mà cậu ghét, cậu cứ yên tâm viết sách là được."
Từ đó, rốt cuộc Ninh Hi cũng có thể đặt toàn bộ tinh lực vào việc viết lách, Dư Bối sẽ ra mặt giúp cô giải quyết mọi việc trừ sáng tác.
Hai người phối hợp rất ăn ý, Ninh Hi hầu như không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, bên ngoài thậm chí còn không biết giới tính của Vị Hiểu.
Dư Bối ở tại Thân Thành, cách Tây Thành không xa lắm, nhưng mỗi năm hai người chỉ gặp nhau nhiều nhất là một lần. Cách thức ở chung này là phù hợp nhất với Ninh Hi.
Thấm thoắt thoi đưa, hai người đã hợp tác với nhau được 9 năm.
Dư Bối biết rất rõ về trạng thái gần đây của Ninh Hi, cô khuyên cô ấy không nên nóng lòng, nghỉ ngơi nhiều hơn, đợi sức khỏe tốt lên rồi cầm bút cũng không muộn.
Trước kia Ninh Hi cũng từng có một thời gian ngắn bị chững lại, năm đó cô đã áp dụng biện pháp xử lý lạnh, tạm thời không cầm bút, đọc sách của những tác giả mà mình thích, suy luận, nhanh chóng trôi qua.
Nhưng lần này biện pháp đó lại không sử dụng được.
Đọc sách của tác giả mình thích trái lại còn làm Ninh Hi khó chịu và hụt hẫng hơn. Vài ngày trước đó dường như đã có chút linh cảm, nhưng vừa mới mở bản thảo ra thì trong đầu lại trống rỗng như cũ.
Sống ba mươi sáu năm, việc duy nhất mà cô am hiểu chính là viết lách, những việc khác không có việc nào mà cô làm được, chuyện tình cảm cũng rối tung lên.
Hiện tại có phải ngay cả kỹ năng duy nhất của cô cũng sẽ bị mất sao?
Ninh Hi rơi vào khủng hoảng trầm trọng.
Hết thời là cơn ác mộng đáng sợ nhất của giới cầm bút.
Cô nghĩ không có ai có thể hiểu được sự sợ hãi của cô. Cho đến nay, con chữ chính là người bạn tốt nhất của cô, một khi có linh cảm thì chỉ cần việc dàn ý trên giấy, khi ngón tay chạm vào bàn phím thì hàng loạt con chữ sẽ chen chúc nối tiếp nhau tuôn ra từ đầu ngón tay cô, đi qua bàn phím, và bay lên màn hình......
Những dòng chữ đó như thể là chảy ra từ máu cô, cô luôn là người không biết ăn nói, khiến người ta không thích, chỉ có chữ là làm bạn với cô.
Chỉ có viết mới khiến cô không cảm thấy cô đơn.
Ninh Hi biết nỗi sợ lớn nhất nằm sâu trong lòng cô chính là hai bàn tay trắng, nhưng cuối cùng ngay cả mà cũng
không viết ra được.
Dư Bối chỉ cố gắng có thể khuyên nhủ cô ấy, chứ căn bản không dám ép cô ấy. Cô đã nghĩ mọi biện pháp, cô rủ Ninh Hi ra ngoài du lịch giải sầu vì sợ cô ấy ở nhà một bệnh đến phát bệnh, nhưng Ninh Hi lại từ chối.
Cô rất lo cho tình trạng của Ninh Hi nhưng lại không dám bày tỏ qua email và điện thoại. Ngay lúc cô đang tính nghỉ vài ngày đến Tây Thành ở cùng Ninh Hi thì cô ấy đột nhiên chủ động gọi điện thoại cho cô: "Nếu tôi đổi bút danh viết văn trên mạng thì sao?"
Dư Bối giật mình, ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Sao bỗng dưng lại có ý tưởng đó?"
Ninh Hi: "Muốn đổi cách thức khác, có lẽ sẽ mở ra một bầu trời mới."
Dư Bối trầm mặc một lát, hỏi cô ấy: "Vậy cậu có biết hiện tại văn học mạng đang thịnh hành thể loại nào không? Nếu cậu viết thì còn phải chọn một nền tảng khá ổn."
Ninh Hi: "Tôi biết."
Dư Bối: "Hiện tại những nền tảng phù hợp với cây bút đều có các ưu khuyết điểm, tôi cảm thấy trang web khá phù hợp với cậu là ——"
Ninh Hi: "Lục Giang."
Dư Bối thầm thở dài trong lòng.
Lục Giang đúng là nền tảng phù hợp cho các nhà văn nữ trên thị trường. Bên biên tập sẽ không can thiệp vào tác phẩm của tác giả, không có yêu cầu về số lượng, là một nền tảng khá thích hợp cho viết ngắn hoặc vừa. Bản quyền cũng thuộc về tác giả.
Chỉ là nền tảng đó thích hợp cho người mới, thích hợp với những tác giả đã quen viết truyện trên mạng, nó sẽ hợp với Ninh Hi ư?
Cô ấy sẽ bắt đầu lại từ đầu trong một lớp vỏ vô danh lặng lẽ sao? Cô ấy có thể chấp nhận sự chênh lệch của vô danh cô quạnh không có chút tiếng tăm nào không?
Thực tế là cô rất bất ngờ và giật mình, không ngờ Ninh Hi lại chọn một cách đập nồi dìm thuyền để tìm một con đường khác như vậy.
Việc này cần sự can đảm rất lớn, đây vẫn là Ninh Hi cẩn trọng bảo thủ mà cô quen sao?
Ninh Hi: "Tôi muốn nghe ý kiến của cậu."
"Tôi thật sự không nghĩ đến....." Dư Bối thì thầm, trầm ngâm suy nghĩ, lựa lời nói: "Cậu biết đấy, tiểu thuyết mạng không giống nhau, và khán giả cũng không giống. Độc giả của văn học mạng có độ tuổi nhìn chung thì khá thấp, ngoài ra còn thích tiết tấu nhanh...."
Cô dừng một chút, muốn nghe thử phản ứng của Ninh Hi, nhưng cô ấy ở đầu bên kia lại rất yên lặng. Dư Bối đành tiếp tục nói: "Đương nhiên nếu như là tay mới thì cũng có vài biện pháp có thể sử dụng, nhưng tôi cảm thấy cậu hẳn không muốn dùng cách đó."
Ninh Hi khẽ "Ừ" một tiếng.
Hai người trầm mặc vài giây.
Dư Bối "Haizz" một tiếng khá to, hỏi một cách thoải mái: "Vậy cậu nói thử suy nghĩ của của cậu đi, với tôi mà còn gì khó nói nữa à?"
"Trong quá trình đăng tải sẽ có phản hồi ngay lúc đó, điểm này khác với lúc tôi sáng tác trước đây."
"Ừ, điều này thì đúng. Có rất nhiều nhà văn không phù hợp với việc viết sáng tác độc lập, nhưng đây là ưu điểm và cũng là khuyết điểm. Bởi gì cậu không chỉ nhận được phản hồi tích cực mà có thể là tiêu cực." Dư Bối lại tạm dừng, không chắc có nên nói với cô ấy là có đôi khi những phản hồi tiêu cực hoàn toàn không phải do tác phẩm, mà có lẽ là cố ý xả sự ác ý của bản thân không? Hiện tại môi trường sáng tác online đã ít tự do và thoải mái như thời các cô học đại học, độc giả cũng ngày càng khắt khe hơn.
Còn một điều mà cô khó nói ra chính là —— Ninh Hi viết tiểu thuyết online chưa chắc sẽ có thành tích như bây giờ, cũng có thể sẽ mờ nhạt với mọi người. Dư Bối lo là Ninh Hi sẽ không chịu nổi.
Cô khâm phục sự dũng cảm của Ninh Hi nhưng lại không đồng ý với biện pháp của cô ấy. Nhưng nói chuyện với cô ấy thì cần phải uyển chuyển.
"Cậu có xem những tác phẩm trên web Lục Giang chưa."
"Xem một chút." Ninh Hi thật sự đã nghiêm túc đọc một ít, dù là kênh nào cô cũng nhìn qua, còn xem một vài bình luận ở mục bình luận.
Thật ra cô cũng hiểu rõ ẩn ý trong lời Dư Bối, cô xoa đôi mắt đau nhức: "Thật ra tôi cũng biết tôi không viết được loại văn chương như thế, hiện tại tôi cũng không biết mình còn viết gì được nữa không....."
"Tôi rất hoang mang nên tôi cần ý kiến của cậu."
Giọng Ninh Hi hơi khàn, mỏi mệt, nghe được sự chua xót của cô.
"Ninh Hi, cậu là nhà văn mà tôi thích nhất, cậu đừng bao giờ nghi ngờ bản thân." Dư Bối cũng biết là bây giờ nói gì cũng có vẻ quá nhẹ nhàng, nhưng cần phải nói, "Có lẽ do tôi đứng ngoài cuộc nên tỉnh táo, tôi cảm thấy trạng thái hiện tại của cậu quá lo âu, không thích hợp để viết gì cả."
Dư Bối hạ quyết tâm, rốt cuộc cũng nói: "Ninh Hi, tôi kiến nghị tạm thời cậu đừng viết gì hết và hãy đi gặp bác sĩ tâm lý đi, được không?"
Sau khi cúp máy, Ninh Hi mất một lúc lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, trong lòng lạc lõng, khí lạnh tràn vào, dần lạnh thấu xương.
Cô ngồi héo hon mãi đến khi chuông cửa vang lên.
Ngẩn người một lúc rồi cô mới đứng lên đi mở cửa.
Sẽ là ai?
Cô suy nghĩ.
Bắp chân hơi tê, cô đi không nhanh lắm, đến cửa còn nhìn qua mắt mèo rồi mới mở cửa, tầm mắt chậm rãi nhìn, khuôn mặt Lương Tân Hòa xuất hiện trước mặt cô.
Khuôn mặt nhu hòa, lớp son không đều, trông như mới vừa tan làm, cả người tràn ngập khí sưởi khói bụi nhân gian, chậm rãi ùa vào nhà cô.
-----
Dạo trước tác giả có đăng một bộ khác lên, và có đăng bài ngụ ý có thể là BE tự cảm thấy lo sợ.