Editor: Lăng
Lương Tân Hòa mở hai mắt, trong chốc lát không biết mình đang ở đâu
Trong phòng khách có một ngọn đèn tường đang sáng, ánh sáng màu cam sẫm rất thoải mái.
Trên người cô phủ một chiếc chăn ngủ trên sofa, tấm màn che hờ, có thể nhìn thấy ngoài cửa sổ trời vẫn chưa sáng hẳn.
“Hô ~” Lần này thì cô đã tỉnh hoàn toàn, ngồi dậy rồi nhìn chung quanh một vòng.
Không sai, đây là phòng khách nhà Ninh Hi.
Cô lại nhìn bản thân, quần áo nhăn nhúm vì ngủ, tóc tai bù xù, không có chút hình tượng nào. Hai má Lương Tân Hòa tức khắc nóng bừng, cô xốc chăn lên, Ninh Hi không ở đây, hẳn là vẫn đang ngủ trong phòng ngủ.
Cô ba chân bốn cẳng xếp chăn lại rồi lén lút ra khỏi phòng khách, khi đi ngang qua hành lang, nơi đó có thể trực tiếp đi về phía phòng ngủ, thế là cô không khỏi liếc nhìn qua.
Trên hành lang cũng có một ngọn đèn tường, hai giá sách nằm lẳng lặng như là thần canh giữ phòng ngủ.
Cô cảm thấy buồn cười trước sự ẩn dụ thoáng qua trong đầu này, bèn mím môi cười rồi cả người nhẹ nhàng đi đến huyền quan, xỏ giày đẩy cửa ra ngoài, rồi lại cẩn thận đóng cửa lại.
Ra cửa, cô bước nhanh hơn, vẫn còn chút ngại ngùng sót lại, cô nhanh chóng vào thang máy đi về nhà mình.
Vào đến nhà, đầu tiên là thay quần áo, tắm rửa rồi thay đồ ngủ thoải mái, vừa nhìn đồng hồ, còn chưa đến 7 giờ.
Cô nằm lên giường, muốn ngủ nướng.
Nhưng trong đầu vẫn còn tỉnh táo, cô bèn lấy điện thoại nhắn tin cho Ninh Hi: “Tối hôm qua ngại ghê, uống nhiều thật.”
“Em về nhà rồi.”
“Tối hôm qua nếu có nói lời không nên nói, mong……” Cô cắn ngón tay xóa câu này, giọng điệu xa cách quá.
“Hy vọng tối hôm qua chưa nói gì không nên nói,” Cuối cùng cô còn thêm một icon cười ra nước mắt ????.
Phỏng chừng Ninh Hi cũng không thể trả lời nhanh như vậy, nên cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường, muốn ngủ nhưng lòng lại nhảy dựng lên, trong đầu nhớ lại nội dung tối hôm qua.
Rốt cuộc vẫn không say đến hồ đồ, vẫn còn nhớ mang máng.
Lương Tân Hòa vừa nhớ lại vừa đỏ mặt, trước kia không hề biết mình lảm nhảm như thế đấy.
Cô nói rất nhiều về chuyện của mình, cũng nói rất nhiều điều mà bản thân tự hỏi trong lòng, cũng nói về tình cũ, và Ninh Hi cũng nói về tình cũ của mình.
Lương Tân Hòa tự hiểu là bản thân nói chuyện tình trường cũng không nhiều, nhưng mà thà là sẵn lòng nói về người cũ vẫn hơn là giấu kín quá khứ mà.
Cô miên man suy nghĩ trong chốc lát, cũng cảm thấy có hơi mệt, ngáp một cái rồi lại trở người. Trước khi ngủ một giây cô vẫn còn đang suy nghĩ, tiêu rồi, để Ninh Hi nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của mình rồi, không biết có xấu không nữa.
Lại nghĩ, bản thân cũng từng thấy dáng vẻ cô ấy ngủ say khi bệnh, cũng rất đẹp. Dù sao thì em cũng thấy lúc chị ngủ rồi, giờ chị thấy lúc em ngủ lại, thế huề nhé.
Mang theo tâm trạng kỳ lạ, cô chìm vào giấc ngủ.
Một giấc tỉnh lại, đã gần 10 giờ.
Cô bò dậy nhanh chóng rửa mặt, chiên trứng gà rồi nướng bánh mì, pha một ly trà sữa, tính ăn gì đó để lót dạ.
Mới vừa cắn một miếng sandwich đầy trứng, xem điện thoại thì thấy.
Ninh Hi: “Chưa nói gì không nên nói cả.” Cô ấy khéo léo dời sang đề tài khác, “Bánh ngọt hôm qua em mua ăn không hết nên tôi để trong tủ lạnh, nhưng để có qua đêm có sao không?”
“Không sao đâu, để em lấy ăn.”
“…… Từ từ, vẫn là không nên ăn, tối hôm qua em mới vừa uống rất nhiều rượu, bánh ngọt để qua đêm nên bỏ đi.”
Trong lòng Lương Tân Hòa dâng lên chút ngọt ngào: “Dạ.”
Nhắn xong lại thấy chữ này giống như cách nói của Ninh Hi, thế là không khỏi cười lên.
“Hôm nay chị có sắp xếp gì không?” Lương Tân Hòa dừng một chút, bổ thêm một câu, “Hôm qua cả hai chúng mình vẫn còn chưa xem phim.”
“Hôm nay tôi phải qua nhà chị họ ăn cơm.” Ninh Hi vừa nhắn xong câu này thì Hạ Như Ý gọi điện đến ngay: “Đi chưa em? Bọn chị đi trước rồi em gọi xe qua à?”
“Dạ, em sẽ bắt xe qua.”
“Đúng rồi, muốn gọi Tiểu Hòa theo không?” Hạ Như Ý nghĩ nghĩ, “À thôi, hôm nay nhà chị đi đông đủ, trừ con nhỏ còn có cả người già, dọa người ta thì không tốt lắm.”
“Dạ.” Ninh Hi thở phào nhẹ nhõm. Hôm này anh rể họ mời ăn cơm, lần trước cô nằm viện cũng nhờ anh ấy liên hệ tìm trưởng khoa cho mình. Anh ta còn mời mẹ cô và cả người chồng mới cưới, cô không thể vắng họp được, chỉ có thể đi “Xã giao”.
“Em lo mời người ta ăn cơm đi, lần trước em bệnh ít nhiều gì em ấy cũng chăm sóc em……”
“Chị đã nói rất nhiều lần……”
“Đúng vậy, Tiểu Hòa làm người thật tốt, đáng giá để làm quen. Bà con xa không bằng láng giềng gần, em xem, em ở một mình mà em ấy cũng ở một mình……”
“Chị, bọn em giờ đã là bạn bè!”
“Ồ?”
“Bọn em giờ còn khá thân nữa.”
“Thật đó hả?”
“…… Dạ, giờ em xuất phát đây.”
“À ừ, chắc chắn là em sẽ không nói trong điện thoại với chị, vậy chờ gặp mặt rồi em nói với chị, hai đứa thân thiết với nhau từ khi nào thế?”
Ninh Hi hơi thở dài: “Để nói sau, chị cúp máy trước đi.”
Cúp máy, cô thay đồ rồi cầm điện thoại lên xem tin nhắn trả lời Lương Tân Hòa.
“Được thôi, vậy em sẽ xem trước, xem xong rồi lại spoil cho
chị nghe!” Sau đó còn thả thêm cái icon nhe răng cười. Cô mím môi, cũng nở nụ cười.
“Spoil thì không tốt lắm đâu em!” Ninh Hi cong cong mắt.
“Phim này hết lâu lắm rồi, chị lên mạng tìm đại là cũng thấy spoil ấy.”
“Nhưng tôi sẽ không lên mạng xem nội dung, spoil không lan đến tôi!”
“…… Cái gì vậy? Chị muốn em với chị cùng xem sao?”
“Vốn dĩ ban đầu……” Ninh Hi đánh hai chữ, đột nhiên dừng lại.
Cuộc trò chuyện này, hình như có thứ gì đó đã thay đổi……
Tài xế đột nhiên phanh lại, hùng hùng hổ hổ gào lên “Có biết lái xe không đấy! Tắc đường rồi kìa!”
Ninh Hi nắm đai an toàn và dựa ra sau, cô định thần đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn hàng xe đang dừng đèn đỏ.
WeChat lại nhảy tới một câu: “Vậy chị ăn cơm xong còn làm gì không?”
“Ăn xong cơm trưa, nếu không có việc gì thì tôi sẽ về.”
“Cái đó khó mà nói, chắc chắn chị Như Ý sẽ muốn kéo chị đi tám chuyện.” Nói không sai, hơn nữa còn nói chuyện về em đấy.
Ninh Hi: “Không thì hay là em cứ xem trước đi, vừa rồi tôi đùa thôi.”
“À không, em cũng muốn xem cùng chị, hai người xem thì thú vị hơn mà.”
Ninh Hi nhìn dòng chữ trên màn hình, trong lòng hơi tê dại.
“Nếu không em xem cái khác vậy, hoặc là đọc sách giết thời gian cũng ok.”
Ninh Hi cong cong môi, không chút suy nghĩ nhắn ngay: “Chỗ tôi có sách đó.” Chờ đến khi bản thân thấy rõ dòng tin nhắn, gương mặt cô tê rần.
Lương Tân Hòa ở bên kia cũng yên lặng.
Sau một lúc lâu, cô ấy nhắn: “Dạ.”
Ninh Hi đột nhiên không hiểu trạng thái “lời ít ý nhiều” của cô ấy, lúc này mới phát hiện bản thân đã sớm quen với việc Lương Tân Hòa chia sẻ tâm sự và suy nghĩ mà không chút phòng bị ở trước mặt mình.
Cô nhất thời không biết nên trả lời lại như thế nào, chỉ có thể tạm thời im lặng.
Cô im lặng, bên kia cũng im lặng, đề tài đã bị gián đoạn như thế.
Đến nơi, vào phòng, lại chào họ vợ chồng chị họ, đợi một lát thì mẹ và cha dượng trên danh nghĩa cũng đến, mọi người nhiệt tình nói chuyện sôi nổi. Dường như người chưa lập gia đình ở trong mắt bọn họ không có quyền gì lên tiếng, chọn món hay nội dung đều phát triển theo hướng bọn họ. Huống chi bản thân cô cũng không tham gia vào đề tài, vậy càng tốt. Ninh Hi mừng rỡ chỉ nói chuyện cùng Hạ Như Ý.
Trên đường, cô vẫn hơi nhàm chán, bèn lấy điện thoại ra, lướt lướt rồi bắt đầu đề tài: “Trưa nay em ăn gì?”
“Mì gói.”
“…… Ăn quá nhiều không tốt đâu.”
“Em lười gọi cơm đó!”
“Đêm đó không ăn cơm nên cũng ăn thứ này đúng không?”
“…… Cái này…… Em trữ hơi nhiều mì gói. Ahihi……” Sau lại bỏ thêm cái mặt cười nhe răng ????.
Ninh Hi thầm than trong lòng, cất điện thoại vào túi.
“Tiểu Hi, em nhắn tin với ai đó?” Hạ Như Ý ngồi cạnh cô không thấy được màn hình điện thoại của cô, cười haha dò hỏi.
“Con trai chị gửi tin nhắn sao chị không hỏi nó mà lại hỏi em?” Ninh Hi chỉ về hướng con trai chị ấy.
Hai người đưa mắt lướt qua nhìn, cậu thiếu niên ngồi cạnh em gái, quang minh chính đại cầm điện thoại gọi video với bạn gái, cười vô cùng xán lạn.
Hạ Như Ý không thể không khuyên: “Cơm nước xong rồi lại gọi video sau!”
Con trai chị ấy không tình nguyện nghe lời, chậm rì rì cất điện thoại.
Hạ Như Ý liếc nhìn Ninh Hi một cái: ” Nó đang yêu đương, tuổi nó còn nhỏ, em thì sao?”
Em bao tuổi rồi? Em cũng đang yêu đương sao?
Ninh Hi: “……”
Cô không nói, Hạ Như Ý nhìn cô một cái, lại nhìn thoáng qua, có hơi khó đoán, không rõ lắm tình trạng của cô là có hay không.
Đúng lúc này, Ninh Hi lại làm trò ngay trước mặt chị, mở máy gõ chữ. Chị muốn thò lại gần nhìn, nhưng lại bị bả vai cô chặn lại, không thấy gì cả.
“Chán em!” Hạ Như Ý dỗi cô, thôi, sớm muộn rồi chị cũng sẽ đào ra.
Ninh Hi không có tâm trạng trả lời chị ấy, cô do dự một lúc, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi.
“Hay là tối để tôi nấu cơm cho?” Nếu không biết Lương Tân Hòa không biết nấu cơm thì thôi, giờ biết rồi thì sao lại nỡ để cô ấy ăn mì mãi được?
Lương Tân Hòa gần như là trả lời trong một giây: “Làm một bữa cơm quá mệt mỏi, không thì tối nay chờ chị về ăn cơm hộp chung nhé!”