*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 8
Editor: Lăng
Tam thập nhi lập
Ngày hôm sau Lương Tân Hòa nhận được quyển truyện ngắn 《 Tam thập nhi lập 》, cô mất hai ngày để đọc truyện ngắn đầu tiên, cũng chính là tiêu đề sách.
Thật ra từ sau khi bước chân vào xã hội thì cô rất ít khi đọc những cuốn sách cần phải suy nghĩ nghiêm túc, cô có khuynh hướng đọc những cuốn tiểu thuyết có lối hành văn hay và cốt truyện mạnh hơn.
Quyển truyện ngắn này của Vương Tiểu Ba không khó đọc, tính văn học rất cao, còn có vài câu nói rất hay.
Lương Tân Hòa cảm thấy đây là dùng tiêu chuẩn của một tác giả thẳng nam viết ra. Trong mắt cô, rất nhiều tác giả nam giới viết văn đều có một đặc điểm —— quá mức cường điệu "Chủ nghĩa đàn ông", thích sử dụng tìиɦ ɖu͙ƈ để ám chỉ ước lệ và biểu đạt.
*Thẳng nam thường được sử dụng cho một số nam giới không tinh ý, thần kinh thô, đôi khi là EQ thấp và đa phần có suy nghĩ nâng tầm nam giới.
Nhưng tiêu chuẩn của tác giả này còn chấp nhận được, không đến mức khiến nữ giới cảm thấy phản cảm.
Đặt quyển sách này xuống, thay vào đó thì cô lại nghĩ đến lý do vì sao Vị Hiểu lại chọn cuốn sách này.
Cô vẫn luôn cảm thấy Vị Hiểu không phải là một nhà văn nam, nhưng cũng không giống như đa số các nhà văn nữ. Tuy nhiên, Lương Tân Hòa luôn kiên định cho rằng Vị Hiểu là một "Cô ấy".
Văn phong của cô ấy điềm tĩnh, cảm giác càng như là một sự xa cách và người sáng tạo trung lập đang nhìn vào thế giới mà cô ấy sáng tạo.
Nhân vật chính của cô ấy nếu không phải là nam thanh nữ thiếu thì là người già. Cốt truyện đầy rẫy sự giãy giụa của kẻ yếu trong thế giới này.
—— Đôi nam nữ sinh bị bắt nạt học đường, sau khi đồng bệnh tương liên thì đã tạo ra một cái bẫy khiến cho những kẻ bắt nạt bị gieo gió gặt bão. Cuối cùng cả hai chết đi để đến thiên đường của họ.
—— Cụ già nhặt mót sống một mình, tính toán từng bước một để báo thù cho cháu trai, nhưng đến khi mình chết thì thù vẫn chưa báo được. Cuối cùng người xấu lại bị người khác gϊếŧ chết......
—— Trong một căn hộ thuê chung, có một cụ già phụ trách dọn vệ sinh, một cụ già khác phụ trách nấu nướng. Những thanh niên trong chung cư lần lượt chết đi ngoài ý muốn. Cuối cùng khi công bố đáp án, thì tất cả những người này đều đã từng làm việc ác, và đều chết vì "tai nạn vô tình do con người gây ra".....
Xem lại thì đề tài những cuốn sách của Vị Hiểu đều rất u ám, nhưng cũng không phải hoàn toàn là chủ nghĩa bi quan. Sách của cô ấy không được xem như là "sảng văn" nhưng lại luôn làm độc giả không ngừng đọc. Tuy rằng kết quả không khiến tất cả thỏa mãn nhưng cũng tất cả cũng đều khá mỹ mãn.
*Sảng văn: Những cuốn sách mà nhân vật chính thường có bàn tay vàng, với các tình tiết hài hước như vả mặt làm người đọc cảm thấy hả hê, thỏa mãn. Bộ "Ai cũng biết cô ấy yêu tôi" do mình edit cũng được gắn tag thể loại này.
Hơn nữa còn có một đặc điểm, đó là gần như không có tuyến tình cảm. Nên không khỏi khiến người ta liên tưởng đến thái độ của bản thân tác giả đối với tình yêu rất là bi quan.
Hẳn là phụ nữ nhỉ?
Cũng có rất nhiều phụ nữ đọc sách của Vương Tiểu Ba. Khi cô học đại học cũng đã từng xem qua vài quyển, (chỉ là không nhớ rõ nội dung lắm mà thôi).
......
Vị Hiểu luôn có mắt chọn sách, quyển sách này nhất định sẽ có điểm mà cô thích.
Nhưng rốt cuộc là chỗ nào.
Lương Tân Hòa xem đi xem lại chương đầu tiên, không hiểu sao cô lại cảm thấy Vị Hiểu nhất định là đọc chương truyện cùng tên với cuốn tản văn này.
Mang theo tâm lý đó, cô lại cảm thấy chương này dường như càng thú vị hơn.
Nhất định là phải có dụng ý của cô ấy.
Cô nhập tâm đọc một cách vô thức, mãi đến khi người môi giới gọi điện đến—— "Chị Tân Hòa, em dẫn người đến xem nhà đó, có lẽ nửa tiếng sau sẽ đến."
----
Ninh Hi nhận được điện thoại của Hạ Như Ý, nói muốn mình đi xem nhà với chị ấy.
Hạ Như Ý mặc một chiếc sườn xám cách tân không có tay áo dài đến đầu gối, bên ngoài khác một chiếc áo lông cừu mỏng, trông rất đẹp đẽ hợp thời.
Trái lại, Ninh Ni ăn mặc rất đơn giản, áo len mỏng màu đen cổ vuông cùng với quần jean màu xanh nhạt.
"Kiểu tóc mới của em được đó, rất đẹp." Vừa gặp thì Hạ Như Ý đã nhìn cô đầy vui vẻ, còn đưa tay xoa xoa đầu cô.
Ninh Hi lộ ra biểu cảm cạn lời, lùi lại tránh tay chị ấy.
Hai người ngồi vào xe, Hạ Như Ý hỏi cô mấy ngày nay sinh hoạt như thế nào, tâm trạng ra sao, ngoài ra còn hỏi có vận động không, linh tinh mây mây.
Ninh Hi cũng không thấy phiền phức. Trong lòng cô, Hạ Như Ý chính là chị cô, ở một mức độ nào đó thì cũng có thể nói là mẹ cô.
Cô sẽ không thấy phiền khi chị ấy lải nhải, mà Hạ Như Ý cũng sẽ không ép cô phải trả lời chị ấy.
"Cho nên phải ra ngoài đi dạo nhiều hơn." Hạ Như Ý đánh vô lăng, lại đưa tay muốn sờ tóc cô.
Ninh Hi vẫn tránh, yên lặng rồi hơi hơi gật đầu.
Hạ Như Ý quan sát đường xá, khóe môi khẽ cong lên, sau đó lại nói đến những việc vặt vãnh trong sinh hoạt:......Sắp vào đại học rồi, nó muốn thi vào Học viện Mỹ thuật. Chị hứa với nó rồi, nếu nó thi đậu thì sẽ mua nhà cho nó."
Ninh Hi biết năng lực của cháu trai, nếu phát huy ổn định thì thi vào Học viện Mỹ thuật hẳn là sẽ không thành vấn đề.
"Không được gần quá, chị vẫn muốn nó sinh hoạt trong trường nhiều hơn, nhưng cũng không thể xa quá, lỡ như có chuyện gì. Ừm, ví dụ là có bạn gái thì sẽ có nơi để đến." Hạ Như Ý vừa lái xe vừa nói.
Hôm nay vẫn là một ngày trời đầy mây, trong không khí đầy hơi nước, Ninh Hi liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, khẽ "Ừ" một tiếng, nhưng nhiêu đó đã đủ cổ vũ Hạ Như Ý nói tiếp.
"Chị nghĩ là nên mua một căn nhà từng ở qua, trang trí không quá tệ là ổn. Dù sao nó cũng lớn rồi, để nó tự lo liệu." Hạ Như Ý bẻ lái, tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Nếu là nhà cho em nó thì chị sẽ nghĩ nhiều hơn cho bé nó. Ngoài ra thì nhà của gia đình cũng phải cho em gái, chị với ông xã đã nói với hai anh em rồi..."
Ninh Hi nghiêng đầu nhìn chị ấy: "Bây giờ mà đã nói chuyện này với bọn nó rồi sao?"
"Không còn nhỏ nữa, nên sớm cho hai anh em nó chuẩn bị tâm lý trước. Nhưng bé em còn nhỏ, ai biết con bé muốn thi đại
học nào đâu......"
Ninh Hi yên lặng nghe nghe, thấm thoắt xe đã chạy đến nơi cần đến —— Khuôn viên của một tiểu khu rất mới, người môi giới đã nở nụ cười đon đả chờ hai người.
"Chỗ này cách học viện mỹ thuật hơi xa nhưng cũng không sao cả. Gần tàu điện ngầm, tiện ích xung quanh rất đầy đủ. Bệnh viện, siêu thị lớn, trung tâm thương mại hay chợ đều cách đó không xa....."
Nhân viên môi giới vừa dẫn hai người đi vừa nói: "Hơn nữa chị này, căn nhà đó là 'măng non' đấy, giá cả rất hợp lý. Chủ nhà là một nhà thiết kế nội thất, gu thẩm mỹ tuyệt vời, là cô ấy tự mình thiết kế, ngoài ra cô ấy còn thật lòng muốn bán nó."
*Măng non: Thuật ngữ những căn nhà được bán thấp hơn giá thị trường và tiết kiệm được nhiều chi phí.
"Ồ?" Hạ Như Ý đưa mắt ra hiệu với Ninh Hi, "Thế thì thiết kế hẳn sẽ không tệ đâu nhỉ?"
"Chị cứ yên tâm, thật sự rất đẹp. Căn nhà này cần phải cướp đến tay, hôm nay có lẽ sẽ có rất nhiều người đến xem....." Người môi giới nói bổ sung, "Tôi cũng khá quen với cô ấy, tối qua đã hẹn trước với cô ấy rồi, bây giờ cô ấy đang ở nhà đó!"
Hạ Như Ý bị người môi giới nói mà ngứa ngáy trong lòng: "Thế thì đi nhanh thôi! Nhanh lên, không thể để người ta chờ lâu được!"
Ninh Hi đi sau vài bước, cô nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh, bóng râm và đình dừng chân nhân tạo dưới bầu trời đây mây như là một bức tranh, gió nhẹ nhàng thổi qua hai tai cô.
Cô dừng bước vài giây rồi mới đuổi kịp Hạ Như Ý và người môi giới.
Nhà ở trên lầu mười ba, cửa chống trộm làm bằng đồng đen cổ điển. Môi giới nhấn chuông cửa, mặt còn lại của cánh cửa chống trộm bằng đồng đen đó có màu trắng đen, phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ mặc áo hoodie màu xám và quần jean màu đen xuất hiện ở cửa, trắng trẻo, thon gầy, mái tóc dài được buộc bằng một chiếc khăn lụa.
Lông mi Ninh Hi khẽ nhúc nhích, nhanh chóng nhận ra cô ấy.
Người môi giới giới thiệu cô ấy và Hạ Như Ý cho nhau.
"Đây là chủ nhà, họ Lương."
"Còn đây là cô Hạ."
"Xin chào."
"Ồ, chào cô, chào cô."
Ninh Hi đứng ở ngoài cửa, sau vài câu hàn huyên, bọn họ vào phòng rồi cô mới đi vào theo.
Căn nhà rất sạch, có hương bưởi thoang thoảng xộc vào chóp mũi, ngửi thấy rất sảng khoái.
"Mọi người cứ thoải mái tham quan." Cô gái nhẹ giọng nói, âm sắc mềm mại, rất là dễ nghe.
Ánh mắt cô ấy lướt qua hai người kia và bắt gặp Ninh Hi, tầm mắt hai người đối diện nhau, dường như cô ấy có giật mình nhưng rất nhanh đã bị giọng nói của người môi giới lâm nghiệp thu hút, "Chị Tân Hòa này, hay là chị giới thiệu về căn nhà cho chị Như Ý đi. Chị thiết kế xuất sắc quá mà, em sợ em nói không tốt."
Cô ấy khẽ người, khóe môi lộ mà một lúm đồng tiền nhỏ: "Em muốn làm biếng thì cứ nói."
Hai người phụ nữ khác nhẹ giọng cười rộ lên.
"Nhà này tôi mua để ở, mặt bằng vuông vức, hướng nhà cũng tốt, nằm Bắc hướng Nam, tất cả các phòng đều được đón ánh mặt trời."
"Do diện tích không lớn cho nên tông màu trang trí chủ đạo là màu trắng, tôi hy vọng phòng trong nhà trông rộng rãi hơn."
"Cái nhà kho nhỏ gần cửa khá ổn, tủ giày âm tường bên trong rất thích hợp với con trai tôi, nó thích sưu tầm sneaker lắm. Cô Lương này, cô cũng thích sưu tầm giày sao?"
Chủ nhà hơi khựng lại, lông mi hơi rũ xuống, khẽ nhếch môi nhưng không trả lời câu hỏi đó.
Màu chủ đạo của tường là màu trắng, một mặt tường trong phòng khách cũng có tất cả các ngăn tủ là màu trắng, xếp đầy sách. Không có TV, sàn nhà bằng gỗ, có một bộ sofa lười vừa to vừa lùn, có thể nằm cả người lên đó.
Cạnh bên cũng có một cái bàn thấp bằng gỗ, và có trồng một cây hoa chuông có tính thẩm mỹ rất cao—— cành cây mảnh khảnh uốn lượn trong không trung tạo thành một dáng đẹp, lá xanh non mềm như bông hoa nhỏ, mềm mại sinh động.
"Chà, hẳn cô cô thích đọc sách lắm nhỉ!" Hạ Như Ý nhìn lướt qua, nở một nụ cười chớp nhoáng, "Ồ, nhiều sách của Vị Hiểu quá! Trời ạ, cô...cô có tất cả sách của cô ấy sao?
"Ừm, cô cũng vậy sao?" Chủ nhà nhìn qua trông có vẻ rất vui và bất ngờ, "Tôi có tất cả sách của cô ấy, ngay cả bản in đầu của series 'Kỳ' tôi cũng có được......"
"Tôi sao....." Hạ Như Ý nhấp môi cười cười, "Tôi cũng thích cô ấy, sách thì có đọc một hai quyển nhưng phim điện ảnh thì tôi xem hết."
"Vậy sao, phim chuyển thể cũng rất khá, nhưng tôi vẫn thích đọc sách hơn. Văn phong của Vị Hiểu rất tuyệt, cảm giác hình ảnh rất mạnh, cô ấy miêu tả tâm lý nhân vật cũng rất....." Tốc độ nói chuyện của cô gái chủ nhà cũng vô thức nhanh hơn, nhưng cô ấy đã ý thức được ngay tức thì và tiếp tục nói về căn nhà, "Phòng khách không lớn lắm, cá nhân tôi không thích xem TV cho nên lắp vào...."
"Thời nay giới trẻ cũng không xem TV nhiều lắm." Người môi giới nói.
Hạ Như Ý gật đầu: "Đúng vậy!" Tầm mắt chị dừng trên cuốn sách đang mở trên ghế sofa, trang bìa rất quen thuộc.
Chị nhìn về phía Ninh Hi đang đứng hơi nghiêng, nhanh chóng nháy mắt ra hiệu.
Ninh Hi đến gần, ánh mắt cô xuyên qua một dãy sách trong tủ kính trong suốt đến cuốn sách 《Tam thập nhi lập》màu xanh lá cây và cuối cùng dừng lại trên người nữ chủ nhà.
-----
Kịch nhỏ của hai người:
Ninh Hi: Em thích sách của Hi
Tân Hoà: Ừm, em cũng thích Hi nữa