Nói xong câu này, Mục Viễn Hàng định bước tới gần, nhưng bé con lại càng hốt hoảng lùi lại, thậm chí nước mắt còn trào ra, như thể anh chỉ cần tiến thêm một bước con bé sẽ khóc òa lên.
Mục Viễn Hàng nhìn con gái, cảm thấy đáy lòng tràn đầy hụt hẫng và hoang mang.
Con gái ba tuổi, anh chưa từng thân mật với con bé, cho nên anh vẫn luôn cho rằng mình không dành nhiều tình cảm cho con gái.
Nhưng lúc này, thấy ánh mắt con bé nhìn anh vừa xa lạ, vừa sợ hãi vừa bài xích, anh mới cảm nhận được một sự bất lực thê lương.
Cảm giác này khiến toàn thân anh khó chịu, anh thử ngồi xuống, thân thể cao lớn hạ thấp, nhìn cô bé đang sợ sệt ngồi trên giường.
“Noãn Noãn, đừng sợ, ba không làm đau con.”
Đột nhiên anh cảm thấy con bé thật đáng thương, bởi vì con bé cũng bị người phụ nữ đáng ghét kia vứt bỏ.
Nghĩ đến đây, tim anh chợt mềm nhũn, sắc mặt và ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Có lẽ là vì thái độ của anh đã đỡ hơn, cho nên bé con trên giường mới không lùi lại nữa, nhưng ánh mắt lúc nhìn anh vẫn còn sợ hãi và bài xích, hàm răng trắng tinh cắn chặt môi dưới mềm mại hòng che giấu nỗi sợ đối với anh.
Mục Viễn Hàng đã quen khống chế mọi thứ trong tay, đây chỉ là một cô gái nhỏ, hơn nữa còn là con gái ruột của mình, anh không cho phép mình bị bé con làm khó.
Bàn tay thon dài gõ nhẹ lên mép giường, trong đầu hiện lên cảnh tượng trên bàn ăn hồi sáng, con bé nói với mẹ mình muốn tới Disneyland chơi.
Lúc ấy người phụ nữ kia đáp lại thế nào?
Hình như nói công việc của anh quá bận, không có thời gian đưa bé đi.
Anh nở nụ cười dịu dàng, lại đưa mắt về phía gương mặt nhỏ nhắn trên giường.
“Không phải con muốn đi Disneyland sao? Mấy ngày nữa ba nghỉ việc đưa con đi được
không?”
Đáy mắt trong trẻo của bé con dâng tràn niềm vui và bất ngờ thay thế vẻ sợ hãi lúc trước, sau đó mới hỏi anh bằng chất giọng đơn đớt: “Thật không?”
Điệu bộ vui vẻ của con bé khiến tim Mục Viễn Hàng mềm nhũn, anh tiếp tục ra điều kiện với con: “Thật, hơn nữa nếu con không khóc, không đòi tìm mẹ, ngoan ngoãn đi ngủ, ba sẽ tranh thủ thời gian xử lý công việc rồi đưa con đi.”
“Oa, tốt quá, tốt quá, được đi Disneyland rồi!”
Dù sao cũng là một đứa trẻ ngây thơ, anh vừa ném ra một viên đạn bọc đường đã khiến con bé quên đi chuyện không vui, hân hoan vỗ tay vui mừng khôn xiết trên chiếc giường công chúa của mình.
Nếu một khắc trước Mục Viễn Hàng vì muốn con gái ngoan ngoãn đi ngủ nên mới hứa đưa con bé đi Disneyland thì giờ khắc này, nhìn điệu bộ vui vẻ của bé con, anh thật sự muốn đưa bé đi.
Trước đây, niềm vui của người phụ nữ kia cũng đơn giản như vậy, có lúc anh tiện tay tặng cô một thứ gì đó, cô sẽ vui mừng khôn xiết, đôi mắt to tròn lúng liếng, nép vào lòng anh cười mãi không thôi.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, giữa bọn họ cứ càng lúc càng xa, đã lâu lắm rồi cô không còn nép vào lòng anh làm nũng, luôn miệng nói yêu anh.
Phát hiện này khiến tâm trạng của anh vừa mới nguôi ngoai lại trở nên u ám.
Nhưng lần này anh không thể hiện ra mặt khiến bé con sợ hãi mà chỉ có thể nghẹn một cơn tức trong lồng ngực.