Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không muốn có bất kì liên quan nào tới Mục Viễn Hàng, cô tránh khỏi ánh mắt khó hiểu của anh, xoay người tính rời đi, lại bị anh nắm chặt cổ tay, giọng nói kiềm chế cơn giận của anh vang lên:
"Làm gì vậy?"
"Không liên quan tới anh!"
Dung Nhan vừa nói vừa hất tay, muốn tránh khỏi gông cùm của anh.
Câu nói hờ hững của cô khiến Mục Viễn Hàng tức giận hơn, cánh tay dùng thêm lực kéo mạnh cô vào lòng, hai người đứng đối diện nhau.
Khoảng cách gần như vậy, Dung Nhan có thể nhìn thấy gân xanh nổi trên trán anh vì giận dữ, anh cắn răng nghiến lợi chất vấn cô:
"Khiến cho cái nhà này rối tung rối mù lên, cô hài lòng chưa?"
Ah.
Lại là lỗi của cô.
Cô biết ngay mà.
Từ đầu đến cuối, trong mắt của anh, cô là một sự tồn tại đầy sai lầm.
Anh không thể ở bên Hạ Du là do cô, anh phải sống cuộc sống không vui vẻ là do cô, kết hôn là do cô, ly hôn cũng do cô, bố mẹ anh ly hôn lỗi sai cũng ở cô.
Có lẽ trong tim đã mất mát tuyệt vọng tột độ từ lâu rồi, đối diện với lời chất vấn như vậy từ anh, cô chỉ cúi đầu, dùng sức cắn mạnh lên bàn tay đang kìm kẹp mình, nhìn thấy anh buông tay vì bị đau, cô quay người chạy.
Gan bàn tay của anh in một dấu răng rất sâu, thể hiện rõ sự phẫn nộ vô thanh từ cô.
Mục Viễn Hàng đứng yên, bực bội vì cô dám cắn anh thô lỗ như vậy, nhưng đồng thời nhìn thấy hình ảnh cô bỏ đi không thèm ngoảnh đầu mà trong lòng dâng lên chút hoảng loạn.
Anh vẫn cho rằng cô rời khỏi anh, rời khỏi con gái thì không thể sống được, nhưng hôm nay, sau khi anh nói muốn tranh quyền nuôi dưỡng con, đợi mãi mà vẫn không đợi được cô chịu thua nói không ly hôn nữa.
Lần này, sự dứt khoát của cô khiến anh không khỏi bất an.
Bất chấp đau đớn trên tay, anh sải bước đuổi theo ngăn cô ở cửa, thân hình cao lớn dễ dàng chặn lối ra của cô:
"Chúng ta nói chuyện!"
Anh cau mày nhìn
cô.
Từ tối hôm qua đưa ra yêu cầu ly hôn đến bây giờ, sau khi bị anh chế giễu mỉa mai hết lần này tới lần khác, đối mặt với thái độ trịch thượng chắc chắn cô không thể ly hôn của anh, hiện tại Dung Nhan chẳng muốn nói gì với anh hết, nhìn cũng không buồn nhìn.
"Nói với luật sư của tôi ấy."
Cô nói xong thì cúi đầu vòng qua anh chuẩn bị đi. Nhưng ngay sau đấy eo bị ôm lấy, bị anh ôm eo xốc ngang lên vai, cô sợ tái cả mặt, liều mình giãy dụa:
"Anh làm gì vậy! Thả tôi xuống!"
Anh hoàn toàn mặc kệ, cứ thế khiêng cô đi nhanh lên tầng, ở Mục gia bọn họ cũng có phòng ngủ và phòng sinh hoạt riêng, điểm đến của Mục Viễn Hàng chính là nơi đó.
Dung Nhan nửa ghé trên vai anh, nhìn tấm thảm hoa cả mắt ở phía dưới, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, tức giận mà dùng sức cấu lưng anh, sau đó chửi ầm lên:
"Mục Viễn Hàng, anh là cái đồ thiếu văn hoá đê tiện thô lỗ!"
Vốn dĩ cô cũng chẳng phải thục nữ, chỉ là những năm ở bên anh, vì để xứng đôi với anh nên mới cố gắng biến bản thân thành thục nữ cười không lộ răng nói không lớn tiếng.
Bây giờ trở mặt sắp ly hôn rồi, cô cũng chẳng cần để ý làm gì.
"Tôi thô lỗ?"
Mục Viễn Hàng bị cô chọc tức tới nỗi đau dạ dày, anh đá mạnh cửa phòng của bọn họ, không hề khách khí ném cô lên giường lớn, giơ bàn tay còn hằn vết răng rất sâu ra trước mặt cô:
"Ban nãy lúc cắn tôi, sao cô không nói mình là người thô lỗ?"