Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giờ phút này, Dung Nhan cuối cùng cũng triệt để hết hi vọng, cô cố gắng để bản thân thua không quá thảm hại, cố gẳng để cảm xúc của mình trông bình thường nhất có thể.
"Anh không yêu tôi, đối với anh mà nói, có tôi hay không cũng được. Nếu như yêu một người, đánh mất đối phương sẽ cảm thấy đau đớn vô cùng."
"Cảm giác này tôi nghĩ chắc anh rất rõ ràng, nó đau đớn như lúc cô ta chia tay với anh năm đó, anh uống rượu, uống say tới mức ngã ở bên đường——"
Cô còn chưa dứt lời đã bị tiếng rống của Mục Viễn Hàng cắt ngang:
"Dung Nhan!"
Có lẽ đoạn quá khứ ấy bị cô vạch trần không chút lưu tình, không hề báo trước, Mục Viễn Hàng có phần thẹn quá thành giận, đáy mắt vốn thâm trầm của anh toàn là lệ khí:
"Cô bớt tự cho mình là đúng đi, đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt!"
Một câu vừa cảnh cáo vừa uy hiếp, thẳng thắn tuyên bố cuộc nói chuyện giữa hai người tới đây chấm dứt.
Dung Nhan ngẩng đầu cười với anh, nụ cười nhàn nhạt lãnh đạm:
"Được thôi, để tôi chờ xem, cái anh gọi là rượu phạt sẽ như thế nào."
Sau đó bước ra khỏi phòng không thèm ngoảnh lại, đi thẳng xuống tầng rời đi.
Lần này cô thậm chí còn không lái xe, chẳng bao lâu, điện thoại của Mục Viễn Hàng nhận được tin nhắn từ cô:
Xe do anh mua, trả anh.
Mục Viễn Hàng nhìn tin nhắn kia, suýt thì ném điện thoại.
Đây rõ ràng không phải kết quả mà anh muốn, anh rõ ràng là muốn nói chuyện tử tế với cô, nhưng cuối cùng lại càng lúc càng bế tắc.
Theo anh thấy, anh chủ động giải thích với cô, mình không hề có suy nghĩ quay lại cùng Hạ Du là muốn giữ cô lại, nhưng cô được một tấc lại muốn tiến một thước, tăng lên mức hỏi có yêu cô hay không, anh lại không bực mình à?
Được thôi, nếu cô khăng khăng muốn ly hôn, vậy anh sẽ không để cô được toại nguyện.
Cầm di động gọi một cú điện thoại, tức giận dặn dò:
"Giúp tôi liên hệ với luật sư cô ấy mời, nói là tôi muốn gặp."
Đến cả luật sư
cũng không còn, để anh xem quan toà sẽ phán quyết vụ ly hôn lần này như thế nào.
Dung Nhan bỏ xe lại, gọi taxi quay về chỗ Tô Tương ở.
Trước đây Tô Tương đã nói với cô, bảo cô cứ ở tạm đây. Nhà Tô Tương có hai phòng ngủ một phòng khách, không rộng, nhưng cũng tạm đủ cho hai người cùng ở.
Ngày trước, Tô Tương và chồng cũ Tôn Đào cùng mua căn nhà này, lúc ly hôn Dung Nhan giúp Tô Tương mời luật sư, cố gắng tranh được căn nhà cho Tô Tương, để Tôn Đào trắng tay rời đi.
Hồi đó, vào lúc Tô Tương khó khăn nhất, Dung Nhan đã ra tay giúp đỡ, cũng vì thế nên giờ đây Tô Tương cũng dốc sức hỗ trợ cô.
Quay về chỗ ở của Tô Tương, Dung Nhan cảm thấy việc khẩn cấp nhất của cô hiện giờ chính là mau chóng đi tìm việc, thế là cô lại tiếp tục tập trung vào quá trình viết sơ yếu lý lịch đầy khó khăn.
Đối với một người vừa tốt nghiệp đã kết hôn, sau này lại sinh con trở thành bà chủ gia đình như cô, muốn viết một bản sơ yếu lý lịch vừa đẹp vừa thu hút ánh nhìn, quả thực khó hơn lên trời.
Đến cuối cùng, cô có chút nản lòng thoái chí.
Bất kì công ty nào khi tuyển dụng, bộ phận Nhân sự đều sẽ xem sơ yếu lý lịch đầu tiên, người viết trên sơ yếu lý lịch mà có kinh nghiệm làm việc phong phú thì sẽ có ưu thế trong phạm vi trúng tuyển, nhưng mấy năm nay cô làm gì có kinh nghiệm làm việc?
Kinh nghiệm nhiều nhất của cô là chăm sóc trẻ, là phỏng đoán tâm tư của Mục Viễn Hàng, là học cách làm thế nào để từ yêu cuồng nhiệt biến thành lòng như tro tàn.