Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dung Nhan quay đầu nhìn sang Mục Viễn Hàng đang đi tới chỗ mình, trong lòng nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng chọn lựa xoay người rảo bước nghênh đón anh, ngăn người lại trước khi anh tiến lại gần cổng trường, cắn răng thấp giọng hỏi:
"Anh làm cái gì đấy?"
Dung Nhan nghĩ, hai người họ cứ thấy mặt nhau là sẽ cãi nhau, nhỡ đâu làm ồn to tiếng, bị phụ huynh khác nghe thấy hai người họ sắp ly hôn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn tới con gái.
Dù sao từ lúc con gái đi học, người cha như anh chưa từng xuất hiện, chẳng bằng dứt khoát cứ để anh dùng hình tượng người cha bận rộn để tiếp tục tồn tại trong suy nghĩ của thầy cô nhà trẻ và các phụ huynh khác.
Thế nên cô mới chủ động bước qua ngăn anh lại.
Mục Viễn Hàng dừng bước, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang bạnh hàm, dùng đôi mắt nén giận trừng mình, sau đó lại nhìn quần áo trên người cô, rồi nở một nụ cười khinh miệt, nhếch mày hỏi:
"Cô chắc chắn cô muốn ly hôn?"
"Phải!"
Dung Nhan tức giận nghiến ra một chữ trả lời anh, anh không nghe hiểu tiếng Trung à, cô nói rất nhiều lần rồi, nếu như là chuyện liên quan tới việc ly hôn, phiền liên hệ trực tiếp với luật sư của cô.
Bản thân cô, không còn gì để nói với anh cả.
Mục Viễn Hàng quan sát cô, giọng điệu tràn đầy sự châm biếm:
"Loại phụ nữ tách rời xã hội 5 năm, không có bất kì kỹ năng sinh tồn nào như cô, ly hôn xong không sợ chết đói à?
Dung Nhan bị lời nói của anh cười nhạo không chút lưu tình như thế, vành mắt đỏ hồng, nhưng anh vẫn đâm mạnh vào trái tim cô:
"Còn nữa, cô còn chẳng thể lo liệu được cuộc sống của mình, lấy quyền nuôi con làm gì chứ?"
"Chẳng lẽ cô định để con gái tôi ngày ngày ăn trấu nuốt rau sống cuộc sống nghèo khổ? Mặc quần áo rẻ tiền như cô? Xin lỗi, việc này không thể được, thế nên nếu cô khăng khăng muốn ly hôn, tôi sẽ không nhường quyền nuôi dưỡng con gái cho cô."
Anh vươn tay, ghét bỏ túm lấy quần áo trên người cô, sau đó lại cười:
"Mặt khác, tốt bụng
nhắc nhở cô một câu, không phải người đàn ông nào cũng có thể cung cấp cho cô cuộc sống đãi ngộ sung túc như tôi cho cô bây giờ đâu!
Lúc này, Dung Nhan chỉ cảm thấy anh rất chướng mắt.
Lời trong ý ngoài của anh đều đang ám chỉ cô, Dung Nhan rời khỏi Mục Viễn Hàng thì không thể sống, tốt nhất đừng có làm loạn, đàng hoàng ở bên cạnh anh sống qua ngày.
Cái thái độ trịch thượng của anh, còn cả cảm giác ưu việt bắt nguồn từ việc cô từng yêu anh yêu đến si dại, khiến Dung Nhan tức run người, trước mắt choáng váng.
Anh cho rằng cô là một người tệ hại như vậy sao?
Tốt xấu gì cô cũng đủ tài đủ đức, qua được TEM-8, hồi Đại học là một người giỏi ca múa, khôn khéo linh hoạt, từng đảm nhiệm vị trí trưởng ban văn nghệ Hội sinh viên.
Nếu không phải vừa tốt nghiệp đã gả cho anh, nói không chừng hiện giờ cô cũng là một thành phần trí thức cao cấp xinh xắn nổi danh, nào tới nỗi phải chật vật vắt hết óc viết sơ yếu lý lịch hòng tìm được việc như bây giờ?
Đương nhiên, đây đều là lựa chọn của bản thân cô, cô không hề có ý oán giận, cũng chưa từng hối hận, nhưng như thế không đại biểu anh được phép cười nhạo, châm chọc, coi thường cô chỉ vì hoàn cảnh của cô bây giờ.
Còn nữa, anh tưởng cô thèm muốn cái cuộc sống phú quý anh cho sao?
Cho tới bây giờ, điều cô mong muốn chỉ có tình yêu.
Phía sau vang lên tiếng chuông trường mầm non tan học, kéo cô từ vòng xoáy giận dữ ra ngoài.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, thản nhiên chẳng hề sợ hãi:
"Anh muốn tranh quyền nuôi dưỡng con gái?"