Nhóm dịch: Thiên TuyếtMục Viễn Hàng uống say.
Khi bữa tối còn chưa bắt đầu, anh đã tự chuốc say mình bằng những lon bia trong tủ lạnh của Mục Phồn, hết lon này đến lon khác, mẹ Mục biết anh có tâm trạng không tốt nên bà cũng không ngăn cản.
Cho nên cả ba người đều chưa ăn xong, chỉ lo chăm sóc cho Mục Viễn Hàng, bởi vì anh say không nhẹ.
Anh là một người đàn ông to cao, nên mẹ Mục không thể vác nổi, vì vậy bà đã gọi Mục Phồn đến hỗ trợ, cuối cùng hai mẹ con chuyển anh vào phòng cho khách, ai ngờ anh vừa nằm xuống và lại ngồi dậy, ói lên đôi dép lông trắng tinh mà Mục Phồn mới mua, cô tức tới phát khóc ngay tại chỗ, vừa lau nước mắt vừa xách dép chạy đi, cũng lười chăm sóc cho anh.
Một lúc sau, Mục Phồn thở phì phò chạy lại, dùng điện thoại di động chụp lại dáng vẻ say xỉn không chút hình tượng của Mục Viễn Hàng, tiện tay gửi cho Dung Nhan, rồi khóc lóc kể lể.
"Chị dâu, chị nhìn anh trai đi, trông như sắp chết ấy, trả lại cho em đôi dép mới vừa bị anh ấy nôn lên đi."
Trong quá khứ, cứ khi nào Mục Viễn Hàng bắt nạt cô, Mục Phồn luôn tố cáo với Dung Nhan, lần này cũng không ngoại lệ.
Thực ra, Mục Phồn còn có tâm tư khác, cô muốn cho chị dâu nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của anh trai để cho chị ấy đau lòng, sau đó sẽ quay về nhà.
Tuy cô là người có suy nghĩ đơn giản, nhưng không hề ngốc nghếch.
Cô cũng thấy anh trai và chị dâu lần này rất căng thẳng, nên muốn giúp đỡ, hy vọng có thể giữ được một người chị dâu như Dung Nhan, cũng hy vọng có thể giúp anh trai giữ được một người phụ nữ yêu anh ấy như vậy.
Chỉ có điều, tin nhắn của Mục Phồn gửi đi rất lâu nhưng vẫn không thấy Dung Nhan hồi âm.
Mục Phồn chưa từ bỏ ý đồ, cô nghĩ rằng có lẽ chị dâu không thấy tin nhắn của mình nên lại gọi điện thoại cho Dung Nhan, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Mục Phồn hét lên đầy đau khổ ở đầu dây bên này.
"Chị dâu——"
Chẳng qua là khi cô vừa mới mở miệng gọi thì đã bị Dung Nhan cắt ngang:
"Mục Phồn,
từ nay đừng gọi chị là chị dâu nữa."
Mặc dù giọng điệu Dung Nhan nhẹ nhàng, nhưng câu từ rất nghiêm túc, làm Mục Phồn bỗng nhiên nản lòng.
Cô tiếp xúc với Dung Nhan nhiều năm như thế, nhưng đây là lần đầu tiên Mục Phồn nghe thấy chị dâu nói với cô bằng giọng điệu nghiêm khắc như vậy, có vẻ như lần này chị dâu thật sự quyết tâm ly hôn với anh trai.
Mục Phồn cảm thấy vô cùng khó chịu như đòi mạng:
"Vậy, vậy từ nay về sau em vẫn có thể làm bạn với chị chứ?"
Những năm này, Mục Phồn không chỉ coi Dung Nhan là chị dâu mà còn coi cô như một người bạn tri kỷ thân thiết, có nhiều chuyện cô không thể nói với người khác, thì sẽ tâm sự với Dung Nhan.
Mục Phồn có tình cảm sâu đậm với Dung Nhan, tình cảm của Dung Nhan với Mục Phồn cũng như vậy, bố mẹ cô chỉ có một người con là cô, sau khi gả vào nhà họ Mục, cô cũng thật lòng coi Mục Phồn như em gái ruột của mình mà yêu thương chăm sóc.
Vì vậy, khi nghe Mục Phồn hỏi câu này, Dung Nhan không tránh khỏi có chút xúc động, nhẹ giọng an ủi cô.
"Chỉ cần em đồng ý tiếp tục làm bạn với chị, chị vẫn sẽ là bạn tốt nhất của em."
Mục Phồn nghẹn ngào không nói nên lời, Dung Nhan thở dài nói tiếng hẹn gặp lại rồi cúp máy, cô sợ mình sẽ bị Mục Phồn làm cho rơi nước mắt.
Dung Nhan cũng cảm thấy khá trớ trêu, chỉ để ý là thấy, ngay cả Mục Phồn cũng rất buồn vì phải tách rời nhưng người đàn ông ngày đêm cùng chung chăn gối với cô lại tỏ ra hờ hững.
Sau năm năm sống chung, hầu như mọi người trong nhà họ Mục đều thích cô, nhưng nhiều người thích cô như vậy thì có ích gì chứ? Người cô quan tâm nhất lại không thích cô.