Sáng sớm, Thức Tranh tỉnh lại, phát hiện sắc mặt của Hoắc Khứ Bệnh càng thêm tiều tụy.
Nàng cuống quít đánh thức Hoắc Khứ Bệnh, định đưa chàng đi gặp đại phu.
Hoắc Khứ Bệnh mơ màng tỉnh lại, muốn đứng dậy, không ngờ chân có chút mềm nhũn suýt nữa té ngã, may mà Thức Tranh ở một bên đỡ kịp lấy chàng.
Hoắc Khứ Bệnh xấu hổ cười cười, muốn tự cưỡi ngựa, Thức Tranh lại không chịu buông tay, đỡ Hoắc Khứ Bệnh lên ngựa, sai đó cũng nhanh nhẹn nhảy lên ngựa, ngồi xuống phía sau Hoắc Khứ Bệnh.
"Còn con ngựa kia thì làm sao bây giờ?" Bị Thức Tranh ôm lấy từ phía sau, khiến cho Hoắc Khứ Bệnh cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.
"Chàng yên tâm, nó sẽ không đi lạc." Thức Tranh khẽ cười, ôm chặt Hoắc Khứ Bệnh, kéo dây cương, giơ roi khởi hành.
Hoắc Khứ Bệnh vẫn là lần đầu tiên được một nữ nhân ôm vào người, cưỡi ngựa như vậy.
Hoắc Khứ Bệnh thấy cảnh vật vắng vẻ xung quanh, nhanh chóng hiện lên trước mắt, rồi lại ngày càng trở nên mờ ảo, Hoắc Khứ Bệnh đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Chàng nhớ tới khi còn bé, khi ở dưới ánh sáng lờ mờ đợi mẫu thân trở về, dường như cũng cảm thấy buồn ngủ không muốn thức dậy như vậy.
Cho nên, khi đó chàng đều gắng gượng mở đôi mắt bỏng rát lờ mơ buồn ngủ, thẳng đến khi thấy mẫu thân trở về, mới có thể yên tâm bình an ở trong lòng mẫu thân say giấc.
Khi đó, ấm áp mẫu thân mang lại là thứ kiên cố duy nhất chàng có thể dựa vào.
Từ sau khi mẫu thân gả đến Trần phủ, Hoắc Khứ Bệnh cho rằng chàng sẽ không còn tiếp tục tham luyến hơi ấm của mẫu thân nữa.
Nhưng thẳng cho đến buối tối ngày đó, Thức Tranh ôm một kẻ đang lạc đường như chàng vào trong lòng, Hoắc Khứ Bệnh mới hiểu được, loại tham luyến hơi ấm của mẫu thân không muốn xa rời này của chàng, cho dù thế nào cũng không thể dứt bỏ hoàn toàn được.
Mà cái ôm ấp áp mà an tâm như vậy, Đổng Nhập Khanh hay Uyển Nhược đều không mang lại được.
Ngoại trừ Thức Tranh, ai cũng không thể mang lại được cho chàng.
Chỉ có ở trước mặt Thức Tranh, Hoắc Khứ Bệnh mới hoàn toàn không cố kỵ phơi bày nhu nhược, bi thương, mệt mỏi của bản thân chàng.
Hoắc Khứ Bệnh an tâm ở trong lòng Thức Tranh mê mang ngủ, tựa như một hài tử tham luyến hơi ấm của mẫu thân.
Chỉ là Hoắc Khứ Bệnh thật không ngờ, chàng lại ngủ tận hai ngày mới tỉnh dậy.
Hai ngày sau, Hoắc Khứ Bệnh tỉnh lại, lại phát hiện thân thể của chàng trong hai ngày đã hoàn toàn hỏng mất.
Hoắc Khứ Bệnh có chút không thể tin cái thân thể ốm yếu suy nhược này là của bản thân chàng.
Thậm chí, chàng có chút hoài nghi, có phải hai ngày nay, có kẻ thừa dịp chàng không chú ý, đã thay một thân thể khác cho chàng.
Hoắc Khứ Bệnh muốn xuống giường để lau rửa đơn giản một chút, Thức Tranh lại khuyên chàng không cần làm như vậy.
Hoắc Khứ Bệnh cảm thấy có chút kỳ quái, vô ý thức sờ lên gương mặt.
Chàng phát hiện bên má trái dường như bị mưng mủ.
Có lẽ bản thân chàng bây giờ nhất định xấu xí đến mức có chút đáng sợ.
Chàng cười khổ, "Vậy ta cúng không rửa mặt nữa.
Chỉ cần Y Y đừng chê là được."
"Hoắc Khứ Bệnh, chàng trở về Trường An đi."
Từ lúc Hoắc Khứ Bệnh tỉnh lại, vẻ mặt của Thức Tranh đã không còn có thể kìm nén bi thương được nữa.
Hiện tại, nàng chỉ có thể chậm rãi nói như vậy.
"Không có mệnh lệnh của bệ hạ, ta không thể quay về.
Hơn nữa, hiện tại ta cũng không muốn quay về." Hoắc Khứ Bệnh có chút suy yếu nói.
Rốt cuộc, hiện tại Hoắc Khứ Bệnh mới phát hiện, tấm thân này ngay cả nói chuyện cũng phải gắng hết sức.
"Ta đã phái ngươi đưa tin về Trường An.
Mệnh lệnh của bệ hạ rất nhanh có thể được truyền tới Sóc Phương.
Hoắc Khứ Bệnh, đại phu nói chàng bị nhiễm dịch bệnh, nơi cằn cỗi hoang vắng như Sóc Phương, căn bản không chữa trị được cho chàng." Nói đến đây, Thức Tranh lại không kìm nén được nữa, bắt đầu thấp giọng nức nở.
Thấy người quật cường như Thức Tranh lại bắt đầu khóc, Hoắc Khứ Bệnh gắng gượng chống đỡ thân thể, ôm chặt lấy Thức Tranh.
"Dịch bệnh? Rốt cuộc là dịch bệnh nào mà có thể lợi hại như vậy?"
Hoắc Khứ Bệnh cố tỏ ra mạnh mẽ để Thức Tranh có thể bình tĩnh trở lại.
"Đại phu nói y thuật của ông ta hữu hạn, căn bản không nhận ra đây là dịch bệnh gì, cho nên, chàng trở về Trường An được không?" Thức Tranh ôm lấy Hoắc Khứ Bệnh, phiền muộn khẩn cầu.
Hoắc Khứ Bệnh thấy vẻ mặt của Thức Tranh, chàng đã biết, nữ tử này nhất định lại vì chàng mà nén khóc thầm.
"Được."
"Nhưng trước khi quay về Trường An, bản tướng quân nhất định phải hoàn thành một việc trước đã."
Thức Tranh ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ nhìn Hoắc Khứ Bệnh.
"Còn có việc gì quan trọng hơn tính mạng của chàng sao?"
"Ta còn nợ nàng một hôn lễ chính thức, ngày mai, chúng ta thành hôn có được không?" Hoắc Khứ Bệnh kéo tay của Thức Tranh, trịnh trọng hỏi.
Nghe thấy vậy, đôi mắt của Thức Tranh trong nháy mắt lại ngập tràn nước mắt, nàng nhào vào trong lòng Hoắc Khứ Bệnh, khóc nức nở.
Nàng biết, Hoắc Khứ Bệnh làm như vậy, chỉ là sợ rằng sau này sẽ không còn có cơ hội cưới nàng.
Sáng sớm, mọi người đều vô cùng tất bật.
Một hôn lễ vừa đơn giản vừa vội vàng như vậy lại khiến cho một nơi hoang vắng như Sóc Phương chấn động không nhỏ.
Đám người hiếu kỳ đến từ bốn phương tám hướng tụ tập lại để được chiêm ngưỡng vị Phiêu Kỵ tướng quân trong truyền thuyết.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn gương mặt của chàng phản chiếu trong chậu nước.
Thật đúng là một gương mặt xấu xí vô cùng.
Chàng định dùng tay lật úp chậu nước, nhưng lại khiến cho bản thân cũng suýt nữa té ngã.
Thực sự rất nực cười.
Thậm chí sức lực để lật úp chậu nước chàng cũng không có.
Đường xuống hoàng tuyền, có lẽ Lý Cảm vẫn còn chưa đi xa.
Không biết chàng còn thể gặp lại y?
Gặp lại cũng không biết cả hai có thể nói cái gì?
Thời gian tốt nhất, luôn bị con người tiêu xài hoàng phí.
Chỉ cho đến cuối đời, mới nhớ tới còn