Những lời mà tiên sinh nói ra, Thời Ngọc Minh chưa từng hoài nghi.
Bởi vì từ trước đến nay anh ta luôn là người đàn ông nói được làm được.
Nhờ má Phúc giúp đỡ mà gánh nặng cô phải chịu đã giảm đi rất nhiều.
Trên phương diện chăm sóc trẻ con, má Phúc quả nhiên dày dặn kinh nghiệm.
Không chỉ lo lắng từng li từng tí cho Minh Nguyệt mà còn rất giỏi pha trò, khiến Dương bật cười khanh khách.
Nếu đây là người mà tiên sinh chọn, cô đương nhiên tin tưởng.
Hiện tại đã xuất viện, Thời Ngọc Minh tính toán thông báo cho công ty một tiếng.
Công việc này có được là nhờ vào mối quan hệ với Như Ý, cô không thể khiến bạn mình khó xử được.
Hơn nữa đa số đồng nghiệp đều nhìn chằm chằm vào cô, Thời Ngọc Minh nhất định phải thể hiện thật tốt.
“Má Phúc, chút nữa cháu có chuyện cần ra ngoài, hai đứa nhỏ nhờ bác nhé”
“Cô Thời yên tâm, tôi sẽ chăm sóc bọn nhỏ thật tốt.
Có điều, tiên sinh có vài lời nhắn lại với cô, mong cô nghe ạ”
“Tiên sinh...có chuyện muốn nói với cháu?”
“Đúng vậy.
Tiên sinh nhắn nhủ rằng, chuyện đi làm không ai có quyền ngăn cản cô.
Nhưng tiên sinh muốn nhắc nhở, trước đây cô điên cuồng làm việc là vì tranh chấp quyền nuôi dưỡng Minh Nguyệt.
Mà bây giờ Minh Nguyệt đã yên ổn trong vòng tay cô rồi, đừng khiến bản thân phải lao lực quá độ”
"...!Tối qua tiên sinh đã nói với bác sao?”
"Sáng hôm nay.
Nói đúng hơn là vào khoảng ba bốn giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn từ tiên sinh, nên chỉ thuật lại mọi thứ mà thôi.”
Ba, bốn giờ sáng...!
Tiên sinh quả nhiên dậy rất sớm.
“Ừm, cháu hiểu rồi".
“Vậy cô Thời đi cẩn thận ạ”
Đồ đạc của Thời Ngọc Minh vẫn còn để tại khách sạn Dung Thành, bao gồm cả hộp mắt kính mới mua lần trước.
Trước tiên cô gọi xe ghé qua khách sạn, mọi thứ trong phòng vẫn giữ nguyên vị trí, chưa từng có ai dọn dẹp qua.
Khắp nơi đều lưu lại dấu vết khắc họa cuộc sống của cô cùng tiên sinh.
Cô dễ dàng tìm được hộp mắt kính, sau đó nhìn dáng vẻ bình thường của mình trong gương, xác định bản thân không còn nằm trong phạm trù xinh đẹp thông thường nữa mới hài lòng rời khỏi.
Sau đó, cô đi thẳng đến trang sức Duy Nhất.
Vừa vào cửa, Thời Ngọc Minh đã nhìn thấy bộ dáng lo lắng của giám đốc Tần.
Bấy giờ cô mới để ý mọi người trong công ty đều vội vàng đến mức cuống cuồng chân tay.
“Giám đốc Tân, có chuyện gì vậy?”.
“Không kịp giải thích đâu, vừa đi vừa nói.
Thật ra...!Mẹ giám đốc Lục đến rồi”
Giám đốc Tần trực tiếp dẫn cô đến phòng VIP trên lầu ba.
Từ bên ngoài nhìn vào, Thời Ngọc Minh quả nhiên nhìn thấy người phụ nữ ở khoảng độ tuổi trung niên, ăn mặc đầy trang nhã.
Váy nhung dài màu đỏ rượu, bên ngoài khoác chiếc áo choàng màu đen, tóc được búi cao.
Chỉ cần nhìn sơ qua trang sức liền biết xuất thân không hề tầm thường.
Tuy nhiên, Thời Ngọc Minh vẫn cảm thấy khó hiểu.
“Mẹ giám đốc Tân đến mà sao ai cũng vội vàng hết vậy?”
“Chuyện này kể ra thì dài lắm.
Mối quan hệ giữa Tổng giám Lục và mẹ khá tệ, lần này mẹ tổng giám đốc đến là để giục xem mắt nhưng đối phương thì không chịu, viện lí do công việc bề bộn.
Mẹ tổng giám đốc trực