Bà Lục vốn cũng không phải thật tâm thực lòng muốn tới xem châu báu, chẳng qua chỉ đến cho con trai một lý do đi làm thân.
Hơn nữa Thời Ngọc Minh kịp thời phản ứng, còn cứu bà ta một mạng.
Dù sao bà Lục là xuất thân đại gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm người cũng lương thiện nên nói: “...!500 bộ thì không cần, giúp tôi làm một bộ là được rồi, hai đứa con trai này của tôi đứa nào cũng còn cô đơn lẻ bóng, trong lòng con lớn nhất có một cô gái, một lần chính là bảy tám năm, thằng nhỏ càng chọc tôi giận chết, đã nhiều năm như vậy, một người bạn gái cũng không có...”
Lục Danh cãi: “Mẹ, con đã nói rồi nhà chúng ta có anh cả lập gia đình làm người thừa kế là được, con không muốn kết hôn, phụ nữ quá phiền phức.”
Bà Lục dường như cũng đã cam chịu, lắc đầu cười khổ nói: “Các con đã trưởng thành, mẹ cũng không quản được các con, tùy các con thôi.
Nhưng mà...!Dù sao nhà thiết kế này đã cứu mẹ một lần, về tình về lý mẹ đều nên cảm tạ.”
Lục Danh gật đầu: "Cái này con biết, con sẽ cho cô ấy tiền thiết kế.”
"...!Được Bà Lục đứng dậy nói: “Vậy mẹ đi trước đây”.
Bà Lục ốm dậy, sắc mặt thoạt nhìn còn vàng như nến, Lục Hào vội vàng bước tới đỡ lấy bà: “Mẹ, con đưa mẹ về”
Lục Hào quay đầu lại, liếc mắt nhìn Thời Ngọc Minh thật sâu, dường như có thật nhiều lời muốn nói, thế nhưng cuối cùng vẫn không nói câu gì, chỉ có thể chuyên tâm đỡ bà Lục chậm rãi rời đi.
Chờ hai người đi xa, hai tay Lục Danh đút túi, chậm rãi lắc lư đi qua vòng quanh Thời Ngọc Minh một vòng: “Chậc chậc chậc, tôi đã nói mà, coi như anh ấy bị Thẩm Như Ý kia mê mẩn tâm trí, cũng không thể coi trọng người phụ nữ bình thường như cô mà, ít nhất thẩm mỹ của anh ấy cũng coi như bình thường, tôi cũng an tâm”
Thời Ngọc Minh cũng không muốn cùng ông chủ này tốn nhiều miệng lưỡi, bây giờ coi như cô đã hiểu, mặc dù Lục Danh cực kỳ có thiên phú trên lĩnh vực thiết kế châu báu, thế nhưng trong xương vẫn là con em nhà giàu phản nghịch.
Bây giờ cô chỉ cần làm tốt chuyện của mình, kiếm tiền của mình, buổi tối tan việc sớm trở lại với bọn nhỏ, cái này là quan trọng nhất.
Còn nữa...!Lục Hào không phải là tiên sinh.
Đây coi như là một tin tốt đối với cô, sau này có đối mặt với Như Ý cũng sẽ không hổ thẹn như vậy, thậm chí nếu như có thể có còn muốn giúp đỡ bọn họ giải trừ hiểu lầm, có thể thử xem xem họ có thể ở cùng một chỗ lần nữa không.
“Này, tôi đang nói với cô mà, em gái gọng kính đen” Thấy Thời Ngọc Minh vẫn không nói chuyện, Lục Danh có chút không kiên nhẫn.
Thời Ngọc Minh khẽ nhíu mày: “Tổng giám đốc Lục gọi cái gì?”
“Em gái gọng kính đen, sao thế, không đúng à?” Lục Danh chỉ về phía kính đen của cô cười khẽ: “Tôi cũng thật không nghĩ tới, cô có thiên phú với thiết kế châu báu như thế, phải là người rất biết phối đồ chứ, không nghĩ tới lại còn mang loại gọng kính đen vừa xấu vừa già này, xin cô đấy, bây giờ học sinh cấp hai cũng không mang loại mắt kính này hiểu không hả? Buổi chiều