“Tránh đường một chút.”
Rầm một tiếng, cửa phòng thử đồ bị một lực mạnh đẩy ra.
Mấy phóng viên cầm micro cùng máy chụp hình vọt vào, hướng về phía Cố Quân Nhi dùng sức mà chụp, micro dường như cũng sắp dán vào mặt cô ta rồi.
Cố Quân Nhi tránh về phía sau lưng của Phong Đình Quân nhưng vẫn không tránh khỏi tinh thần nghề nghiệp đeo đuổi sự thật kia chụp lại mặt cô ta hết sức rõ ràng.
"Ôi Tổng Giám đốc phong! Thật sự là Tổng Giám đốc Phong đó!”
“Tổng Giám đốc Phong, cô gái này là tình nhân mới của anh có đúng không?”
“Trước đó chúng tôi nghe nói anh muốn làm đám cưới với con gái nhà họ Thời, hơn thế nữa, anh cùng với cô cả nhà họ Thời cũng là quan hệ thanh mai trúc mã.
Mà giờ anh cùng với vị này ở trong phòng thử đồ ngay giữa ban ngày ban mặt mà làm chuyện dâm ô, cô Thời có biết hay không?”
"Tổng Giám đốc Phong anh nhìn đây này."
Thẩm Như Ý núp ở phía sau, nhìn phóng viên cùng đám người vây chặn lấy Phong Đình Quân ở bên trong, cười đến là thỏa thuê: "Ha ha ha, đồ đàn ông cặn bã! Cho anh nếm thử một chút tư vị thân bại danh liệt là thế nào! Còn Cổ Quân Nhị kia, lần này là cô đây sẽ cho cô bẽ mắt Xem cô sau này làm sao mà còn lừa được đàn ông có tiền nữa! Ngọc Minh, mình thay cậu trút giận nho nhỏ thế này, cậu có vui không?”
Nhìn đám người chen chúc như ong vỡ tổ trước mặt, Thời Ngọc Minh gật gật đầu: “Ừ, hình như thật sự có chút với giận”
“Mình nói cậu nghe, đời người ấy mà, bản thân mình vui vẻ là quan trọng nhất.
Cậu tha thứ cho gã đàn ông cặn bã cùng con ả để tiện kia, một mình khổ cực nuôi con.
Thế nhưng mà cái đôi mèo mả gà đồng đó cùng nhau sống vui vẻ, còn cùng ra ngoài mua quần áo! Trời ạ, mới nghĩ đến một chút mà lửa giận trong lòng mình đã muốn bốc lên tới đỉnh đầu rồi!”
Thời Ngọc Minh nhìn điện thoại di động một cái: “Như Ý, mình phải về đây, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi.
Buổi chiều còn phải đi gặp khách hàng.
Lục Danh còn đang chờ mình.”
Thẩm Như Ý gật đầu một cái: “Dù sao mục đích hôm nay của mình đã đạt được rồi, buổi chiều chúng ta chờ xem tin tức mới đi.
Mình đưa cậu về trước”
Đám người vẫn bát nháo như cũ, Thẩm Như Ý kéo Thời Ngọc Minh đi ra từ trong nhóm loạn cào cào đó, ra khỏi cửa hàng Chanel này.
Chờ đến lúc lên xe, Thời Ngọc Minh mới nhớ ra trên người cô còn mặc chiếc váy mới kia!
“Như Ý, chúng ta vẫn chưa có tính tiền mà đã đi rồi.”
Thẩm Như Ý cũng sững sờ: “Hình như là vậy”.
"Chúng ta quay lại đó đi thôi? Không thể cứ mặc như này mà đi được.” “Nhưng bây giờ quay lại đó thì chắc chắn cậu sẽ đến công ty trễ”
Thời Ngọc Minh cứng người, không biết nên lựa chọn làm sao.
Không trả tiền mà mặc váy của người ta đi rồi, chuyện này cô không làm nổi.
Nhưng mà khách hàng buổi chiều vẫn còn đang chờ....!
Ting ting ting...!
“Tiền váy anh đã trả giúp em rồi, yên tâm”
“Là tiên sinh?”
"Ừ?"
“Để mình đoán xem anh ta nói gì." Thẩm Như Ý trầm tư một chút, hết sức khẳng định nói: “Anh ta nhất định nói với cậu là chiếc váy này anh ta đã giúp c6a5u mua lại rồi có đúng không?”
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “Đủng”
“Cậu xem, mình biết ngay!” Thẩm Như Ý rên rỉ than thở: "Cái người tiên sinh này của cậu á, thật sự là quá thần bí.
Hệt như là Doraemon sở hữu một cánh cửa thần kỳ, còn có túi bảo bối.
Lúc mà cậu cần anh ta sẽ nhanh chóng giúp cậu giải quyết toàn