Katrina cũng có chút kinh sợ: “Hai giờ?”
“Thật ra thì, một giờ thôi cũng được nhưng mà những chi tiết nhỏ sau cùng có thể không kịp tính chuẩn xác”
"...!Cô chắc chắn?”
Thời Ngọc Minh nở nụ cười: “Nếu như cô không tin có thể chờ một giờ xem thử.
Xem kết quả thì chẳng phải sẽ biết hay sao? Bây giờ làm ăn đều chú trọng hiệu suất, nếu như có thể hoàn thành nhanh chóng thì kéo dài thời gian cũng chẳng để làm gì?
Katrina khẽ cười một tiếng: "Có chút ý tứ.
Được, tôi ở đây chờ, một giờ sau nếu như thiết kế của cô có thể làm cho tôi hài lòng thì sau này tất cả trang sức phối cùng với trang phục tôi đều tìm cô làm”
Thời Ngọc Minh cầu cũng không được.
Katrina một năm bốn mùa xuân, hạ, thu, đồng đều ra thiết kế mới, tính thì cũng mấy chục món, nếu như cộng cùng với thiết kế mà người khác hẹn với cô thì một năm cũng đến hơn trăm món là ít.
Hơn nữa Katrina ra giá không thấp, nếu như có thể giữ được khách hàng này, thù lao của cô hết sức khả quan.
Một năm, nói không chừng là có thể kiếm được số tiền mà tiên sinh cho cô mua nhẫn, đem trả lại cho tiên sinh.
Còn có cổ phần của nhà họ Thời...!
Thời Ngọc Minh nhanh chóng liền phấn chấn tinh thần, cầm bản vẽ cùng bút than đến trong phòng thiết kế bên cạnh, an tâm về bản thiết kế.
Lúc sắp vẽ xong thì cửa phòng thiết kế đột nhiên bị gõ.
Cô ngẩng đầu lên, thấy Lục Danh đi vào, ánh mắt đảo qua trên người có một cái, rồi sau đó lại nhìn xuống bản thiết kế.
"...!Kiểu dáng học sinh?”
“Không hoàn toàn đúng” Thời Ngọc Minh nói: “Bộ trang phục này của Katrina nhìn giống như là đồng phục học sinh trung học, nhưng có rất nhiều chỗ thiết kế theo phong cách người lớn.
Nói thí dụ như cái váy xuông chữ A hơi ôm này.
Đồng phục học sinh trên căn bản đều là váy xếp ly, càng lộ ra vẻ ngây thơ khả ái.
Mà váy ôm thì lại tương đối làm tôn lên đường cong của phái nữ.
Cho nên tôi nghĩ thiết kế này của cô ấy hẳn là cho...!Cô gái trẻ mới ra trường không lâu, mới vào xã hội được một, hai năm.
Vừa muốn giữ lại vẻ thanh xuân ngây thơ của nữ sinh, lại, phải hơi hiện ra một mặt là người phụ nữ.
Nếu là học sinh, trường học căn bản cũng sẽ không cho phép đeo trang sức, nếu bị bắt sẽ bị thông báo phê bình"
Lục Danh có chút không hiểu: “Trường trung học trong nước không cho phép học sinh đeo trang sức à?”
Thời Ngọc Minh cười khẽ: “Đúng vậy, Tổng Giám đốc Lục hắn là học trung học ở nước ngoài nhỉ? Trường trung học trong nước sẽ giáo dục bọn nhỏ lấy học tập làm trọng, cũng không cho phép mang đồ trang sức.
Mỗi tuần cũng sẽ kiểm tra dáng vẻ bề ngoài, tóc nhuộm màu cũng sẽ bắt nhuộm lại màu đen ngay."
"...!Bọn nhỏ trong nước thật sự bị chèn ép nhỉ"
“Chèn ép như vậy cũng không coi là quá quắt.
Có điều, tôi cảm thấy như vậy cũng tốt.
Lúc còn đi học thì chuyên tâm học tập cũng không sai vào đầu”.
đam mỹ hài
Lục Danh sở mũi một cái, ánh mắt có chút lơ đãng: “Cái đó...!Cô cùng với anh trai tôi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Thời Ngọc Minh không ngờ anh ta lại đột nhiên hỏi đến chuyện của Lục Hào.
“Nói ra rất dài dòng.
Chuyện có chút phức tạp.
Có điều, tôi và Tổng Giám đốc Lục Hào chắc chắn không có gì với nhau hết”
Lục Danh hơi cong cong môi, gật đầu: "Sau này đi làm đừng đeo cặp mắt kính gọng đen xấu xí đến nhức mắt kia nữa”
"...!Tổng Giám đốc Lục không phải ghét phụ nữ xinh đẹp hay sao?”
Lục