Bất kể là làm một cấp trên, hay là một người đã từng là niên trưởng, cô cùng Lục Danh cũng căn bản không có quen thuộc đến mức có thể chia sẻ chuyện riêng.
Một câu nói bất ngờ của Lục Danh, khiến cho Thời Ngọc Minh có chút khó chịu.
Nhưng cô tuyệt không ngờ rằng câu nói tiếp theo của Lục Danh càng chấn động hơn: “Ly dị với anh ta, ở bên tôi đi”
Thời Ngọc Minh trầm mặc một chút, nhẹ bật cười: "Tổng Giám đốc Lục, câu đùa giỡn này không vui".
"Tôi không có nói đùa, Thời Ngọc Minh, tôi nghĩ qua rồi, cô thật rất có thiên phú thiết kế, vì đề phòng cô sau này nhảy hãng, cho nên tôi quyết định đánh bài cảm tình, dâng hiến chính tôi, vì trang sức Duy Nhất giữ lại người mới như cô."
Thời Ngọc Minh nghe mà sửng sốt: "...!Tổng Giám đốc Lục, thật ra thì tôi bị bệnh cũng không có định nhảy hãng khác, anh thật không cần hy sinh lớn như vậy."
"Cái này cũng không được rồi, suy nghĩ của con người rồi cũng sẽ thay đổi.
Tôi nghe Giám đốc Tân nói cô thiếu tiền, chẳng may những công ty trang sức khác cho cô tiền lương cao hơn thì sao?”
"...!Là Thẩm Như Ý giới thiệu tôi tới, tôi sẽ không bởi vì tiền mà nhảy sang làm hãng khác".
"Vậy cũng không được, lỡ chẳng may sau khi cô ly dị rồi tái hôn cùng người đàn ông khác, lại về nhà làm bà chủ gia đình mất thì làm thế nào? Lần trước cô đã vì một người đàn ông buông tha tiền đồ dễ như trở bàn tay, cô là người có tiền án! Nhưng nếu như cô ở bên tôi thì lại khác.
Cô có thể tận tình làm chuyện mà cô thích.
Trang sức Duy Nhất có thể cho cô bệ đỡ cơ hội tốt, để cho tài năng của cô được phát huy tới trình độ lớn nhất.
Chúng ta đây chính là cường thủ liên hiệp, như vậy không tốt sao?"
Thời Ngọc Minh theo bản năng cau mày: "Tổng Giám đốc Lục, tôi nhớ, anh chưa từng yêu ai, đúng không?"
"...!Thể nào, kỳ thị độc thân?"
"Không phải, ý tôi là, hai người ở bên nhau là bởi vì thích nhau; nếu như là vì cường thủ liên hiệp, mà cứ tùy tiện làm đám cưới.."
"Tùy đi, thế nào cũng được.
Cô có đồng ý ở bên tôi hay không?" Lục Danh hừ lạnh một tiếng: "Tôi nói cho cô nghe, bỏ qua bỏ lỡ lần này có khi không còn cơ hội nữa đâu.”
Thời Ngọc Minh cười, khéo léo từ chối: "Xin lỗi Tổng Giám đốc Lục, tôi quên mất, hình như trước đây tôi có phải đã từng một lần nói với anh rằng tôi...!Đã có người mà mình muốn ở cùng đến cuối đời rồi"
"Ai?" Lục Danh hỏi: "Có đẹp trai như tôi không?"
"...!Thích một người cũng không phải chỉ nhìn mặt người đó."
"Thế nhìn cái gì? Tôi nói với cô nhé, chia tay với anh ta đi.
Mắt nhìn đàn ông của cô thật không được, đừng lại để bị gạt, chuyện này cô cứ suy nghĩ kĩ một chút, tôi cho cô thời gian."
Điện thoại di động đột nhiên bị rút ra từ phía sau.
Thời Ngọc Minh sợ hết hồn, theo bản năng muốn quay lại nhìn, nhưng tay người nọ nhanh hơn, mau chóng đưa lên, chắn đi tầm mắt của cô.
Thanh âm của người nọ đột nhiên vang lên bên tai: “Lục Danh thổ lộ với em?”
Thời Ngọc Minh liếm liếm môi: “Anh ta...!Chắc là muốn tìm đồng bạn hợp tác”
“Không, anh ta thích em.
Anh nhìn ra được.” Tiên sinh cười lạnh một tiếng: "Có ý tứ đấy, mới vừa giải quyết một người xong, giờ mới đi được nửa đường lại nhảy ra một Lục Danh.
Ngọc Minh mị lực của em thật là lớn!”
Lời nói này khiến Thới Ngọc Minh có chút luống cuống.
Tiên sinh một tay nhẹ nhàng che ánh mắt cô, một tay nâng lên cắm cô, nhẹ nhàng hôn lên, giọng triền miên mà mập mờ: "Thân thể khá hơn chút nào không?"
Những lời này trong nháy mắt làm nóng lên cả không khí xung quanh.
Thời Ngọc Minh cũng có thể cảm giác được mặt mình