Thẩm Như Ý một mực kéo cô chạy ra khỏi khu nội trú, chạy tới vườn hoa dưới lầu bệnh viện thì mới ngừng lại.
“...!Phù, Ngọc Minh, dì cái gì cũng tốt, dịu dàng ôn hòa, nhưng mà sao giống bố mình thích thúc cưới thế cơ chứ!”
Thời Ngọc Minh cũng cảm kích Thẩm Như Ý: “Như Ý, cảm ơn cậu mấy ngày này chăm sóc mẹ cho mình”
“Ôi trời, mình với cậu còn cần khách sáo cái gì nữa, với cả mẹ cậu rất tốt, ngoại trừ thích thúc cưới ra thì đúng là người mẹ trong mộng của mình”
Cô và Thẩm Như Ý cũng lâu không gặp, nên nói vài chuyện về tình hình gần đây.
Thẩm Như Ý nghe nói cô và tiên sinh đã gặp nhau, trên mặt không có một tia kinh ngạc, thậm chí còn cực kỳ thấu hiểu cong môi lên: “Cậu xem, mình nói có sai đâu? Cậu nghĩ đi, mình đã nói rồi, tiên sinh thích cậu nhiều năm như vậy nhưng vẫn luôn không ra tay.
Đó là vì cái gì? Vì anh ta không thể, vì cậu gả cho em trai anh ta, anh ta làm sao theo đuổi? Với cả trước đó mãi không chịu lộ diện cũng vậy, dáng dấp anh ta đẹp trai như vậy, đổi lại là cô gái khác sớm đã hô hào đòi gả cho anh ta rồi đi? Nhưng cậu lại khác, cậu bị tên cặn bã kia hung hăng tổn thương qua, có thể nói là căm ghét gương mặt này đến tận xương tủy, anh ta một mực che giấu không chịu lộ diện, chính vì sợ một khi xuất hiện với gương mặt này, cậu sẽ từ chối anh ta”
“...!Ừm”
“Cho nên từ khi mình biết được từ miệng Lục Hào, Phong Đình Quận trước kia có một người anh trai, mình liên kết luận, tiên sinh tuyệt đối chính là người đó! Bây giờ xem ra quả nhiên là vậy! Haiz, Ngọc Minh, sau này cậu phải gọi mình là nhà tiên tri đấy”
Thời Ngọc Minh cười khẽ: “Phải rồi, cậu và Lục Hào thế nào?”.
“Chia tay rồi”
“Hả?”.
“Haiz, lúc đầu tới gần anh ta cũng vì muốn giúp cậu lấy tin tình báo! Bây giờ thân phận của tiên sinh đã nổi lên mặt nước, với cả cậu cũng gặp mặt tiên sinh rồi, bà đây không cần hầu hạ anh ta nữa!” Nói đến đây, Thẩm Như Ý như có một bụng oán trách: “Haiz, Ngọc Minh, cậu nói xem, bình thường thoạt nhìn thì thấy Lục Hào rất quý ông, rất lễ độ có đúng không?”
Thời Ngọc Minh gật đầu: “Đúng vậy”
“Mình nói cho cậu biết, đều là giả bộ đấy” Thẩm Như Ý hừ hừ nói: “Đoán chừng anh ta là vì trả thù mình, cho nên bảo mình là thư ký cho anh ta.
Thư ký thì thư ký, chẳng phải chỉ gọi điện thoại rồi xem bưu kiện cái gì à, việc đó cũng không tính là gì, nhưng cậu biết không? Anh ta vì tra tấn mình, đến trưa liền đòi hai mươi ly cà phê! Mình vừa mới pha xong một cốc mang vào, còn chưa ngồi ẩm mông, anh ta đã gọi điện thoại nội bộ tới, nói sợ trong cà phê có độc”
Thời Ngọc Minh nói khẽ: “Có lẽ...!mục đích của anh ta không phải là uống cà phê?”
“Không phải uống cà phê thì là gì?” Thẩm Như Ý khí phách chống nạnh: “Còn nữa, có một tài liệu, rõ ràng có sai thì có sửa, mình, có thể đổi mà, nói một lần để mình đổi xong không phải là được sao? Mỗi lần nói một cái, sau đó lại bảo mình đổi một cái, đúng là...!phiền chết mất! Cho nên bây giờ bà đây không hầu hạ nữa! Sa thải anh ta rồi!”
"...!Vậy Tiêu Hào thì sao? Viện mồ côi nói nhất định phải kết hôn thì mới được nhận nuôi ma?"
Nói đến việc này, Thẩm Như Ý cũng thở dài: “Ngọc Minh, nhận nuôi Tiêu Hào có lẽ hơi phiền”
“Sao vậy?”
“Chương trình bên trên không có vấn đề gì, mình cũng nói xong với Hoắc Tuân rồi, bảo anh.
ta theo mình lên nhận nuôi, tìm anh ta lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, làm xong thủ tục nhận nuôi thì ly hôn là được.
Hoắc Tuân cũng đồng ý, nhưng vấn đề bây giờ không phải xuất hiện ở thủ tục, mà là...!Tiêu Hào từ chối được nhận nuôi”
Thời Ngọc Minh khẽ nhíu mày: “Từ chối nhận nuôi? Có nguyên nhân gì sao?”
Thẩm Như Ý lắc đầu, hẳn là bệnh tự kỷ, mẹ chết là đả kích quá lớn đối với nó, với cả bản thân nó có bệnh tự kỷ, cho nên bố nó mới bỏ mẹ con nó, mẹ của Tiêu Hào những ngày này vất vả làm công chữa bệnh cho nó, đáng lẽ sắp khỏi rồi, kết quả cô ấy lại...!Haiz, Ngọc Minh, cậu nói xem vì sao ông trời lại không công bằng như vậy, vì sao người tốt đều bị bệnh nặng, người xấu thì làm nhiều mà còn có thể mang thai chứ?”
Người xấu mà cô nói chính là Cổ Quân Nhi.
Thời Ngọc Minh cười khổ: “Ai biết được”
“Ôi, mình hỏi cậu vấn đề này, có phải Phong Đình Quận ở phương diện kia...!cực kỳ mạnh không?”
Thời Ngọc Minh kinh ngạc nói: "...!Câu hỏi mình cái này làm gì?”
“Mình cảm thấy vậy, cậu xem, nhóc Dương,