Những lời này, khiến cho Phong Đình Quân trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Nhưng đến lúc tỉnh hồn lại, lại cảm thấy rất buồn cười.
Ánh mắt của anh dần dần dời xuống, dừng lại ở cái bụng bằng phẳng, trong ánh mắt mang nghi ngờ: "Đứa trẻ đã mất? Cho nên cô muốn lừa gạt tôi một lần nữa? Hôm nay lại chuẩn bị cái gì, thuốc mê? Hay là rượu?"
"Em biết anh đã có phòng bị, cho nên lần này sự chuẩn bị của em tuyệt đối có thể khiến cho anh đi vào khuôn khổ"
Phong Đình Quân cau mày nhìn cô ta, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ và phòng bị.
Cố Quân Nhi lười biếng cười một tiếng: "Đừng nhìn em như vậy, em cũng sẽ không hại anh.
Mấy ngày trước ở trong nhà lúc vô tình phát hiện một quyển nhật kí viết tay, nhìn chữ viết, hẳn là nhật kí của Thời Ngọc Minh, nhưng mà kiểu chữ còn rất ngây thơ, hẳn là đã viết từ nhiều năm trước rồi."
Ánh mắt Phong Đình Quân bỗng nhiên sắc bén: " Nhật ký của cô ấy?"
"Cũng không có bao nhiêu đầu" Cổ Quân Nhi cầm quyển nhật kí lên, quyển nhật kí bề ngoài màu nâu, cầm ở trong tay nhàm chán lật qua lật lại: "Đây chắc là danh sách nguyện vọng mà ở trước buổi sinh nhật hai mươi tuổi viết xuống, thật là đáng tiếc, sinh nhật tuổi hai mươi...!Cuối cùng là không thành, những thứ nguyện vọng này em lật xem từng cái một, tất cả đều không thực hiện được, thật là đáng thương"
Phong Đình Quân trong lúc bất chợt kích động, liền đưa tay ra cướp: " Đưa cho tôi!"
Cố Quân Nhi dường như đã sớm ngờ tới anh sẽ làm như vậy, cho nên đã sớm phòng bị từ trước, nghiêng người một cái trực tiếp tránh ra, một cái tay khác không biết từ nơi nào móc ra một cái bật lửa, đốt ngọn lửa, lớn tiếng cảnh cáo anh: "Đừng động! Nếu không tôi liền đốt quyển nhật ký này, những gì cô ta viết qua anh vĩnh viễn cũng sẽ không thấy được!"
Động tác của Phong Đình Quân bỗng nhiên dừng lại.
Ngọn lửa trong bật lửa toát ra, thiếu chút xíu nữa thì đã cháy xém vào quyển nhật kí.
Anh nhận ra được quyển nhật kí đó
Cái đó thì ra là lúc đi học anh dẫn cô đi mua, đến bây giờ đã qua sáu năm, một ít tờ giấy bên trong cũng đã mục nát hết, lảo đảo muốn ngã.
" Được...!Tốt...!Tôi không động, cô tỉnh táo một chút."
Phong Đình Quân tận lực ổn định tâm tư của Cố Quân Nhi, cũng không cưỡng ép cướp đoạt nữa.
Cố Quân Nhi trong giây lát tuồn ra một trận cười điên cuồng: " Phong Đình Quân à Phong Đình Quân, anh cũng có ngày hôm nay?".
"Tùy cô nói thế nào, đưa cái quyển nhật kí đó cho tôi"
"Tôi không đưa" Cố Quân Nhi tự do phóng khoáng nói: "Nếu như anh không đồng ý ở lại chăm sóc tôi, tôi sẽ không đưa cho anh.
Chờ một lát nữa tôi liền đem nó cho vào trong bồn tắm."
"Đừng làm loạn được không?" Phong Đình Quân nói: " Không phải là cô cảm thấy kế hoạch của mình thất bại nên nội tâm không cam lòng hay sao? Cô tìm tới tôi, đơn giản là muốn tiền, tôi cho cô là được chứ gì?"
Cổ Quân Nhi cười lạnh một tiếng, một bên chơi bật lửa, một bên thở dài: "Không sai, trước kia tôi là vì tiền, mẹ nói anh là tài nguyên lấy hoài dùng cũng không hết, coi như là đem tập đoàn Phong thị đi cầm một lần, anh cũng nhất định có thể lần nữa vực dậy được, sự thật chứng minh ánh mắt mẹ quả nhiên không sai.
Chỉ tiếc là, tất cả mọi thứ mẹ coi đều đúng, duy chỉ có không có coi ra là đến lúc đó tại sao Thời Ngọc Minh lại mang thai!"
Thời điểm nói đến hai chữ "Mang thai", cô ta cơ hồ là cắn răng nghiến lợi.
"Nhưng mà lại là sinh một tiểu nha đầu, anh lại đau lòng vì bảo bối mà quay lại yêu cô ta, nếu như không có đứa trẻ kia đến, Thời Ngọc Minh có thể thật sẽ yên lặng mà chết, tôi vẫn sẽ dựa theo kế hoạch đã định thành công gả cho anh."
Phong Đình Quân nghe đến chỗ này, cũng đã nghe không nổi nữa, anh hít sâu một hơi, thỏa hiệp nói: "Tôi bây giờ đem tất cả cổ phần của tập đoàn Phong thị đều chuyển hết cho cô, tôi còn có cả bất động sản Danh Hạ, quỹ, tiền bạc trong thẻ tất cả đều được gửi ngân hàng, tất cả đều cho cô, như vậy chắc cô đã thỏa mãn rồi chứ? Từ nay về sau tôi không muốn cô xuất hiện ở trước mặt Ngọc Minh"
"Tôi không" Cố Quân Nhi nói: " Cái tôi muốn không phải là trứng gà, mà là con gà mái đẻ trứng.
Đình Quân, tôi muốn anh cưới tôi, tôi phải dành chánh ngôn thuận làm bà Phong."
"Cho nên, cô đã không nghĩ là sẽ hiển phổi? Muốn ở lại hưởng thụ hết thảy giàu sang của một bà Phong?"
Cố Quân Nhi vô tội nói: "Tôi chưa nói là không hiển nha, tôi có thể cho hiến cho cô ta một lá phổi, dù sao cũng phải để cho cô ta còn sống mới phải mà, như vậy cũng coi như là cứu cô ta một mạng, không phải sao?"
"...!Chuyện này sau này hãy nói" Phong Đình Quân nói: " Bây giờ muốn quyển nhật kí của Ngọc Minh, cô nói đi, muốn cái gì?"
Lần này, Cố Quân Nhi đáp rất nhanh: "Tôi muốn anh tuyên bố với người bên ngoài tin chúng ta cưới nhau, tôi muốn cả nước đều biết về điều này.
Con tiện nhân Thới Ngọc Minh kia, liên hiệp với Lục Danh làm hủy hoại thanh danh của tôi, tôi liền muốn tất cả mọi người đều nhìn kĩ một chút, coi như thanh danh của tôi bị hủy hoại, tôi vẫn có thể gả cho người đàn ông ưu tú nhất thành phố Hòa Vân"
Phong Đình Quân lắc đầu, than thở: “Vậy tôi ngày mai.."
"Không muốn ngày mai, đêm dài lắm mộng, tôi muốn anh ngay bây giờ liên lạc liền cho truyền thông báo tin tức, tuyên bố tin chúng ta cưới, chỉ khi tôi