Nhưng mà cũng may, tiên sinh không có đi quá lâu.
Cô với Thẩm Như Ý trò chuyện qua điện một hồi lâu, đang nghe cô nói chuyện lý thú mình cùng với Lục Hào đấu trí so dũng khí, thì bất ngờ thân thể liền bị ốm lại.
Cô không có mở đèn, phòng ngủ toàn bộ đều là khoảng tối, chỉ có ánh trăng trước cửa sổ cùng với một vài ngọn đèn đường rải trên giường, sau lưng, có một mùi hương thuốc lá quen thuộc truyền tới.
"Đã về rồi?"
" Ừ" Tiên sinh thanh âm như là khàn khàn một ít: "Xin lỗi, có chút gấp chuyện cần phải xử lý"
Thời Minh Ngọc ở trong ngực anh xoay người, hơi thở mang mùi thuốc lá ngày càng đậm, sống mũi có chút cay cay.
Cô không nhịn được hắt hơi một cái, lỗ mũi ngứa ngáy: "Anh lại hút thuốc rồi?".
"Còn có thể cảm nhận được sao? Lúc nãy tôi ở dưới lầu đứng một lúc lâu thư giãn"
"Tôi không phải là không để cho anh hút thuốc, chẳng qua là hút thuốc thật sự là có hại đối với cơ thể"
Tiên sinh nhẹ nhàng lừ" một tiếng: "Tôi biết, tôi chính là vội vả trở về gặp em, nếu không hẳn ở dưới lầu lâu đầu, liền trở lại với em.
Minh Ngọc, em...!Gần đây còn có không thoải mái không?"
Lúc nói lời này, tay anh nhẹ nhàng đè ở ngực của cô.
Thời Minh Ngọc biết anh có ý gì, cái bệnh ung thư phổi này của cô giống như là một quả bom hẹn giờ, gần đây cuộc sống quá thoải mái, khiến cho cô cơ hồ sắp quên mất cái tai họa ngầm này.
Cô lắc đầu một cái: "Không có"
"Dù là có một chút không thoải mái, cũng phải nói ngay cho tôi, biết không?"
"...!Ừ! Thời Minh Ngọc nói: "Đúng rồi tiên sinh, thứ sáu này tôi hắn liền có thể ly dị với Phong Đình Quân."
"Tiện sinh?"
"Ừ, " tiên sinh ôm sát cô: "Không vấn đề, làm xong thật tốt, ly dị liền ly dị đi, tôi có thể chăm sóc em."
Thời Minh Ngọc không nghi ngờ anh, nhẹ nhàng ôm anh trở về.
"Đi ngủ."
" Được." Ôm nhau ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thời Minh Ngọc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Là điện thoại từ bệnh viện.
Y tả trong điện thoại nói: "Thời tiểu thư, có hai vị khách nói muốn tới thăm mẹ của cô, tôi sợ xuất hiện tình huống như lần trước vậy nên liền cản lại, vội vàng gọi điện thoại cho cô."
Thời Minh Ngọc trong giây lát tỉnh hồn lại: "Khách thăm? Nam nữ, bao nhiêu tuổi?"
"Một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ khoảng hai ba chục tuổi" "...!Là tổng giám đốc Phong của tập đoàn Phong thị sao?" "Không phải, anh ấy nói anh ấy là cấp trên của cô, đại diện công ty đến thăm.
Hình như là...!Họ Lục."
Họ Lục, Lục Danh?!
Thời Minh Ngọc cúp điện thoại, vội vàng gọi điện cho Lục Danh.
Lục Danh lười biếng nhận, hình như đã liệu được cô sẽ gọi điện thoại tới, trong thanh âm có một ít trong lòng đã có dự tính nhỏ được trước mọi chuyện: "A lô?"
"Tổng giám đốc Lục, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Lục Danh đáp đích rất thuận: "Mới vừa nãy cô y tá không phải đã nói sao, tôi là cấp trên của cô, đại diện công ty tới thăm hỏi mę cô."
"Nhưng mà tôi bây giờ đã không phải là nhân viên của trang sức Duy Nhất, anh cũng đã không phải là cấp trên của tôi." "Tốt lắm chỉ như vậy, cô tới đây nhanh đi, gặp mặt trò chuyện, cúp"
Đô đố đố --
Lục Danh quơ quơ điện thoại di động, đối với y tá nhíu mày: "Nhìn thấy không? Tôi liền nói cô ta sẽ gọi cho tôi, bây giờ có thể để cho tôi tiến vào chứ?"
Y tá còn có chút do dự: "Nếu không hay là chờ Thời tiểu thư đến sau đó anh cùng cô ấy cùng nhau đi vào được chứ?"
Lục Danh dùng một chút sức cầm hai hộp thực phẩm dinh dưỡng lớn đang xách trong tay lên đưa qua lại trước mặt cô y tá: "Cái này cũng không nhẹ, bắt tôi xách đứng đây chờ cô ta tới? Thật là không có nhân tính đi, thôi, tính ta lười nói với cô, tôi vào trước xem bác gái một chút, chờ cô ta tới cô để cho cô ta vội vàng đi vào là được."
Vừa dứt lời, Lục Danh cũng đã xách thực phẩm dinh dưỡng sãi bước rơi phòng bệnh của Tôn Uyển Hà.
Y tá ở phía sau theo đuổi hai bước, nhưng mà nghe trong phòng bệnh không có truyền tới thanh âm cãi vả, liền tin là thật, trở lại bên trong trạm y tá.
Trong phòng bệnh, Tôn Uyển Hà đột nhiên thấy một tiểu tử vừa xông vào, sợ hết hồn: "Cậu...!Cậu tìm ai?"
Lục Danh cười đem thực phẩm dinh dưỡng để ở trên bàn bên cạnh, chỉnh sửa một chút cà vạt cùng ống tay áo, hắng giọng một cái, hết sức chính thức mở miệng: "Bác gái bác khỏe không ạ, cháu tên là Lục Danh, là cấp trên của Thời Minh Ngọc kiếm...!Người theo đuổi."
Tôn Uyển Hà trừng mắt nhìn, ngẩn người: "Tiểu tử, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi chín, gần ba mươi, so với Thời Minh Ngọc lớn hơn ba tuổi."
"Vậy cậu với Tiểu Minh nhà chúng ta quen nhau được bao lâu rồi?"
" Mới quen gần đây, một hai tháng".
Tôn Uyển Hà ánh mắt sáng lên: "Cậu chẳng lẽ chính là..."
Lục Danh cũng vui mừng một chút: "Bác gái, Thời Minh Ngọc cũng có đề cập về cháu với bác sao?"
" Ừ, ngày hôm qua, thời điểm con bé đến thăm tôi có đề cập tới một câu, nhưng mà đứa nhỏ này phỏng đoán cũng có chút cố kỵ, cho nên không có nói tỉ mỉ...!hay tiểu tử cậu mau ngồi mau ngồi."
Lục Danh vốn là đã phải chuẩn bị thật tốt làm sao thuyết phục mẹ Thời Minh Ngọc một phen, nhưng mà không nghĩ tới cửa ải này qua ung dung như vậy.
Anh ta kéo cái ghế nhỏ đến trước giường bệnh quy quy củ củ ngồi xuống, Tôn Uyển Hà thấy nơi này