Trương Huệ dùng sức vặn tay nắm cửa, thế nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt như cũ không thể nào mở ra được.
Cố Quân Nhị nôn nóng không ngừng gõ cửa nhưng mà vẫn phí công vô ích thôi.
“Thời Ngọc Minh! Rốt cuộc tại sao cô lại khóa cửa lại vậy?”
“Cô muốn ra khỏi đây ư?” Thời Ngọc Minh hỏi.
Cố Quân Nhi thật sự rất căm hận thái độ ngạo mạn bày mưu tính kế như thế này của Thời Ngọc Minh, cô ta cắn chặt răng nói: “Cô cứ chờ đó, đợi đến khi Tôn Bảo đến rồi, người giúp việc trong nhà cũng tới, tôi chắc chắn sẽ khiến cô trả một cái giá thật đắt”
“Được thôi, tôi sẽ ở đây chờ xem”
Trương Huệ nhanh chóng thông báo cho Tôn Bảo.
Lúc TỆa Bảo đến, lão ta đập cửa rầm rầm rồi nói: “Thời Ngọc Minh, cô mở cửa ra cho tôi.”
"Tôn Bảo, ông đến rồi à? Thời Ngọc Minh khẽ cười một tiếng: “Đến đúng lúc lắm”
“Cô lẻn vào nhà tôi rốt cuộc là muốn làm chuyện gì?”.
“Cậu, tôi đã nói rồi, tôi muốn lấy lại công ty của bố tôi, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?”
Tôn Bảo từ chối thẳng thừng: “Cô đừng có hòng, bây giờ công ty đã đổi sang tên mới rồi.
Hơn nữa Quân Nhi và Đình Quân cũng sắp kết hôn với nhau rồi, đến lúc đó hai nhà trở thành thông gia của nhau, cô đừng hòng lấy được một xu nào từ tôi”
“Thế sao?”
“A a a a a!” Bên trong phòng vang lên tiếng kêu gào sợ hãi của Cố Quân Nhi.
Thời Ngọc Minh ra tay thật rồi, cô hắt nước nóng về phía Cố Quân Nhi khiến cô ta sợ hãi, hoảng sợ chạy đi.
Dù sao thì cô ta vẫn đang mặc quần áo ngủ trên người, chân vẫn bị nước sôi bắn phải, cơn đau nhanh chóng truyền tới.
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy vết đỏ, hơn nữa vết đỏ ấy còn đang không ngừng sưng lên nữa.
“Quân Nhi, Quân Nhi con sao rồi” Trương Huệ sốt ruột gõ cửa: “Thời Ngọc Minh, rốt cuộc cô đã làm gì với Quân Nhị nhà tôi.”
“Tôi ấy à, chuyện tôi làm với cô ta còn chưa bằng một phần mười những gì cô ta làm với tôi đâu”
Cố Quân Nhi đau đến nỗi nước mắt ứa ra, cô ta điên cuồng hét lên: “Mẹ ơi, Thời Ngọc Minh điện thật rồi, cô ta điên thật rồi, cô ta hắt nước sôi lên người con! Khuôn mặt này của con không thể bị hủy hoại được! Con sắp được gả cho Phong Đình Quận rồi.”
Rõ ràng Trương Huệ cũng không hề đoán được thời Ngọc Minh lại ra tay độc ác đến thế, hơn nữa cũng gần đến đám cưới rồi, không thể để khuôn mặt của Quân Nhi xảy ra bất kỳ chuyện gì được”
Tôn Bảo tức muốn ói ra máu, lão ta nói: “Thời Ngọc Minh, cô mà dám động đến Quân Nhi của tôi thử xem, hôm nay tôi nhất định sẽ khiến cô không bước chân ra khỏi cái nhà này.”
“Nếu như tôi đã tới đây thì cũng chuẩn bị sẵn tinh thần không thể ra khỏi đây được rồi.
Có điều nếu như tôi đã không thể ra được vậy thì các người cũng đừng mong được dễ chịu! Khuôn mặt này của Cố Quân Nhi cũng không cần nữa, cuộc hôn nhân giữa gia đình các người và Phong Đình Quân cũng sẽ mất luôn”
“Cô.”
Trương Huệ thấy Tôn Bảo sắp nổi giận đùng đùng thì bà ta vội vàng giữ ông ta lại: “Tôn Bảo, ông bớt giận trước đã, để tôi nói chuyện với nó”
“Đẩy bà xem nó nói những lời gì kìa? Đây nào giống trẻ con rõ ràng là con quỷ đòi nợ mà! Tôi theo bố nó dãi nắng dầm mưa suốt nhiều năm nay như thế, bây giờ bố nó chết rồi, tôi là người cậu duy nhất của nó tiếp nhận công ty chẳng phải là danh chính ngôn thuận đó sao? Bây giờ nó lại chạy tới đây nổi điên cái gì chứ?”
“Phải phải phải” Trương Huệ nhanh chóng dỗ dành lão ta: “Nhưng mà Quân Nhi của chúng ta vẫn còn đang ở trong đó, nếu như Thời Ngọc Minh thật sự bị điên rồi hủy hoại đi gương mặt của Quân Nhi thì chúng ta phải làm sao bây giờ”
Tôn Bảo vẫn rất bực bội: “Được rồi, bà nói chuyện với nó đi! Cái đồ bất hiếu, đến cậu ruột của mình mà cũng dám chống đối, trước đây bố mẹ nó nuông chiều nó quá mà, bây giờ coi trời bằng vung luôn rồi.”
Cách một bức tường Thời Ngọc Minh sau khi nghe thấy những lời này thì không khỏi mỉm cười giễu cợt, cô lại đi tìm Cổ Quân Nhi rồi giội cho cô ta nửa chậu nước nữa.
Cố Quân Nhi sợ chết đi được, cô ta núp ở góc tường không dám ho he nửa lời, thế nhưng mà trốn trong góc tường cũng có cái hại của nó.
Đó chính là muốn chạy cũng không có chỗ nào để chạy, lần này cô ta bị nước nóng tạt thẳng vào mặt.
“A.”
Tiếng kêu vô cùng thảm thiết từ bên trong vòng ra ngoài, lần này còn thảm thiết hơn vừa nãy rất nhiều.
“Quân Nhi, Quân Nhi”
“Me Qi, hu hu hu..."
“Thời Ngọc Minh, cô muốn cái gì thì cứ việc nói thẳng ra được không?”
Thời Ngọc Minh lạnh lùng nói: “Bà bảo Tôn Bảo ngậm mồm vào cho tôi, ông ta còn nói thêm một chữ nào nữa, tôi sẽ giới thêm nước cho Cố Quân Nhi đấy”.
Tôn Bảo vừa mới được Trương Huệ xoa dịu xong, lão ta đang định đi sang một bên thì lại nghe thấy câu này bùng nổ ngay lập tức: “Cô dám”
“Không tin thì ông cứ thử xem”
"A a a a."
Cố Quân Nhi lại kêu lên thảm thiết, nhìn thấy Trương Huệ cả người toát ra mồ hôi lạnh, kéo
Tôn Bảo lại: "Lão Tôn, xin ông, suy nghĩ một chút cho Quân Nhi đi, để con bé gả vào nhà họ Phong, cũng vì sau này có thể trợ giúp công ty của nhà chúng ta nha! Nếu như mặt của con bé bị phá hủy, Phong Đình Quân hủy bỏ hôn ước, sau này con bé còn có thể lập gia đình nữa sao?"
Tôn Bảo vốn là người có tính