Thấy cô đi qua, mọi người đều ngậm miệng giả vờ tập trung làm việc.
Cô lên thang máy và đi đến văn phòng tổng giám đốc.
Hôm nay Cố Quân Nhi không đến, chỉ có Trương Huệ ở đây.
“Mợ chào buổi sáng”
Cô mỉm cười, trực tiếp ngồi xuống ghế tổng giám đốc, mở máy tính lên.
Trương Huệ cay độc nhìn cô với ánh mắt đay nghiến:
“Cô và Phong Đình Quân còn có liên hệ sao?”
Thời Ngọc Minh không muốn để ý đến mụ ta, chú tâm vào tập tài liệu trong tay mà không ngẩng đầu lên.
“Cô có muốn công ty này không?” Trương Huệ nói:
“Được rồi, nếu cô muốn có công ty này, tôi sẽ giao cho cô.
Tôi sẽ không giành lấy của cô nhưng cô có thể đừng quấy rầy Phong Đình Quân được không? Miễn là cô đồng ý, tôi nhất định sẽ không tranh chấp công ty này!”
Thời Ngọc Minh chợt bật cười:
“Đưa cho cháu? Công ty này ban đầu là sản phẩm của nhà họ Thời và nhà họ Phong.
Tôi là con một, nên công ty này chắc chắn là của tôi.
Còn đối với nhà họ Phong, đây là tài sản của Phong Đình Quân, liên quan gì đến mợ, tại sao lại nói là cho cháu?”
Trương Huệ nói: “Nhưng bây giờ cậu của cô nắm quyền.
Công ty này là tài sản kết hôn của tôi với ông ta.
Cho dù có muốn ly hôn với tôi, ông ta cũng sẽ có một nửa tài sản!”
“Được rồi!” Thời Ngọc Minh bật cười.
“Công ty bây giờ đang nợ mấy chục tỷ, nếu còn trả chậm, ước tính sẽ tăng lên vài tỷ nữa, nếu công ty này của cậu.
Thì cậu cũng mốn trợ một nửa số tiền, đúng là hóa thân bồ tát, thật là cảm ơn cậu!”
“Cô.”
“Được rồi, nói thêm cũng vô ích.
Tôi không muốn đôi co với cô.
Chờ mở phiên tòa đi, sau đó phân xử thế nào rồi nói tiếp!”
Trương Huệ tức giận, nghiêm nghị nói:
“Đừng ép tôi, cô vẫn còn hải đứa con, tôi không động vào cô, nhưng tôi không chắc có động đến con cô hay không? Cô cố gắng mà bảo vệ chúng đi!”
“Mợ cứ thử xem!” Thời Ngọc Minh nói.
“Nếu mợ dám động đến con của cháu.
Không chỉ cháu mà cả Phong Đình Quân cũng sẽ không buông tha cho mợ, Cố Quân Nhi và Phong Đình Quân cũng sẽ chấm dứt mọi thứ, mợ cũng nên suy nghĩ cho thấu đáo!”
Lúc này Thời Ngọc Minh bẩm điện thoại gọi nội bộ:
“Là bộ phận bảo vệ sao? Tôi cần vài người lên đây để thu dọn đống lộn xộn này!”
Thu dọn rác là bên bộ phận khác, nhưng cô lại gọi điện đến bộ phận an ninh, ý tứ trong từng câu nói rất rõ ràng.
“Thời Ngọc Minh, tôi hỏi cô một lần nữa, cô thật sự không muốn cho mình một con đường sống?”
Thời Ngọc Minh ngẩng đầu lên:
“Mợ đã để lại đường sống cho bố cháu? Mợ đã để lại đường sống cho bác trai Phong và bác gái Phong phải không? Còn cả Má Phúc nữa? Còn mẹ cháu, hai con của cháu cũng suýt nữa thì chết.
Theo mợ thế nào là cho một con đường sống? Tiếc rằng mợ chỉ có một kiếp người, có chết cũng không thể bù đắp được hết tội lỗi mà mợ đã gây ra!”
Cốc cốc cốc
Cửa văn phòng bị gõ, vài nhân viên bảo vệ mặc đồ đen bước vào:
“Cô Thời”
“Đưa mụ ta ra ngoài.
Sau này nếu không có sự cho phép của tôi, các anh không được phép để hai mẹ con họ vào công ty”
Nhân viên bảo vệ vẫn do dự:
“Cô Thời, nhưng Tôn tổng.
Tôi sẽ thông báo cho ông ta biết, anh chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình”
Bảo vệ gật đầu: “Thưa bà, xin mời bà ra ngoài!”
“Ồ, anh có vẻ bị Thời Ngọc Minh này mua chuộc thì phải? Anh đã quên mất ai là người đã trả tiền lương cho anh à? Công ty này vẫn là chồng tôi, Tôn tổng vẫn là người có tiếng nói ở đây, anh lại đi nghe lời cô ta?” nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố
Bảo vệ vẻ mặt ảm đạm:
“Thưa bà, Tôn tổng đã gọi điện thoại cho chúng tôi.
Bà nhất định không được phép đến văn phòng của ông ấy.
Nếu không chúng tôi xin phép!”.
Trương Huệ sắc mặt thay đổi: “Khi nào? Không thể!”
“Đêm qua!” bảo vệ lên tiếng.
“Có rất nhiều bí mật thương mại trong văn phòng của tổng giám đốc.
Để tránh rò rỉ thông tin, bà vui lòng đi cho và đừng làm khó chúng tôi!”
Trương Huệ tức giận chỉ tay vào Thời Ngọc Minh:
“Các người dám chống lại tôi? Còn cô ta? Cô ta làm sao có thể?”
“Nhưng Tôn tổng chỉ nói cần đề phòng bà, chứ không nói đề phòng Cô Thời”
Trương Huệ cuối cùng cũng được mời ra ngoài, văn phòng cuối cùng cũng trở nên yên ắng.
Tuy nhiên mớ hỗn độn mà Tôn tổng để lại quá phức tạp, cô phải mất nhiều thời gian để phân loại những thông tin khách hàng, đội dự án cũng nắm rõ được tình hình, từ đó mới có thể lên kế hoạch cho bước tiếp theo.
Các bậc tiền bối đã nói, có phá lối xưa thì mới có thể xây đường mới.
Tôn Bảo đã tàn phá công ty, lúc này ít nhất cô cũng nên từ từ xây dựng lại trên con đường khác.
Thời Ngọc Minh có chút cảm