Trong viện mồ côi trên căn bản đều là trẻ con dưới 12 tuổi.
Mấy đứa bé lớn một chút thì viện trưởng cũng tìm đủ mọi cách tranh thủ cho chúng có cơ hội đi học, hoặc là được xin nhận nuôi, cố gắng để cho bọn nhỏ hòa nhập vào với xã hội, có cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác.
Chỉ có mấy đứa còn nhỏ thì viện trưởng lại không mấy yên tâm, vẫn giữ lại ở trong viện mồ côi, tự mình chăm sóc.
Viện trưởng là một người có trái tim rất nhân hậu.
Mỗi phòng đều có để mấy món đồ chơi nho nhỏ của mấy người tình nguyện viên mang tới.
Gian phòng này cho thấy nó rõ ràng được chuẩn bị cho con trai.
Đầu giường để một cái gối nhung bên trên in hình khiên chắn của Captain America.
Trên bàn còn bày đồ chơi Thor và Hulk.
Tiêu Hào cầm Ironman trong tay, cậu bé dường như rất thích, cứ cầm mãi không buông.
Cậu bé lúc này so với lúc vớt từ dưới nước lên không giống nhau lắm.
Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com | N h ảy hố*truyện hay .Nụ cười của cậu bé rất ngọt ngào, rất vui vẻ, vẫn hết sức lễ phép như cũ: “Chú, chú là bạn trai của cô ạ? Chú thật là đẹp trai đó ạ!”
Phong Đình Quân và cậu bé cùng nhau ngồi ngang hàng trên giường nhỏ, ánh mắt anh nhìn cậu bé ôn nhu mà sâu xa.
…Giống như là đang nhìn về bản thân mình mấy tháng trước.
Trạng thái tinh thần của cậu bé lúc này hoàn toàn khác với lúc vừa rồi.
Cậu bé rất thích quan sát, rất thích cười, rất thân thiện với người khác… Đây mới là dáng vẻ vốn có của cậu bé.
Tiêu Hào cẩn thận nhìn mặt anh một cái, chợt lại lắc đầu: “Không đúng, chú chắc không phải là bạn trai của cô.”
Phong Đình Quân hỏi: “Tại sao lại khẳng định chú không phải thế?”
“Chú quên rồi, không lâu trước đây chúng ta đã gặp nhau ở sân bay mà!”
“…Có không?”
“Có ạ.
Mấy ngày trước thôi mà.
Mẹ cháu làm công nhân vệ sinh ở sân bay.
Cháu chờ mẹ ở bên cạnh.
Ngày hôm đó mẹ có nhiều tiền thưởng, mẹ mua cho cháu một quả bóng da rất đẹp! Cho nên cháu sẽ không nhớ lầm đâu!”
Phong Đình Quân nhíu mày một cái, sân bay, bóng da, đột nhiên có vẻ anh nhớ lại cái gì.
Ngày hôm đó, là lúc anh và Cố Quân Nhi trở về sau khi kết thúc chuyến du lịch thế giới.
“A?” Tiêu Hào rõ ràng có chút bất ngờ: “Nhưng mà… Chính mấy ngày trước thôi, cô ấy nói quả bóng của cháu đụng phải cô ấy, chú còn rất tức giận kia mà?”
Phong Đình Quân nói: “Chuyện này là chú không đúng, chú xin lỗi cháu.”
“Không sao rồi ạ.” Tiêu Hào cười híp mắt: “Có điều, chú ơi, cháu vẫn muốn nói rõ ràng với chú, thật sự không phải quả bóng của cháu đụng vào cô ấy đâu, là cô ấy đẩy cháu mà! Cháu đang chơi bóng, cách cô ấy rất xa, là cô ấy đẩy cháu.
Bóng cháu ôm chắc trong tay mà.
Mẹ cháu sợ cháu làm rơi bóng, đập trúng người khác, cho nên dặn dò cháu rất kĩ, cháu rất nghe lời! Nhưng mà cô ấy đẩy cháu ngã, quả bóng mới rơi xuống đất.
Cô ấy còn cố ý giả bộ như là bị quả bóng đụng vào vậy!”
Phong Đình Quân gật đầu một cái, sờ tóc mềm mại của cậu bé: “Bây giờ chú biết hết chuyện rồi.
Chuyện này không trách cháu.”
“Chú, cảm ơn số tiền chú cho cháu, cô Thời cũng cho cháu rất nhiều tiền.
Hai người đều là người tốt.”
“Cô ấy cho cháu tiền khi nào?”
“Ừm, cháu không nhớ rõ, là lúc mẹ cháu làm lao công ở bệnh viện thì phải? Cô Thời đến bệnh viện khám bệnh, sau đó cô ấy cho cháu rất nhiều, rất nhiều tiền để cháu hát cho cô ấy nghe một bài “Ngôi sao nhỏ”.
Chú, ngày hôm đó hình như cô rất buồn, rất buồn…”
Cậu bé vẫn còn đang nói liên tục, vừa nói vừa nhớ lại tình huống ngày hôm đó.
Phong Đình Quân ôm ngực, đau đến mức cả người cũng muốn co rút lại.
Ngày hôm đó, hẳn là ngày mà cô có chẩn đoán chính xác rằng mình bị ung thư phổi nhỉ?
Một mình cô đi bệnh viện, một mình cô tiếp nhận tất thảy.
Đêm nọ… Vết máu trên giường, anh còn tưởng là…
Thật ra thì bệnh của cô sớm đã rất nghiêm trọng rồi.
Cô muốn nói cho anh, nhưng anh không cho cô cơ hội nào.
“Chú, chú làm sao thế?”
“… Chú không sao.”
“Nhưng chú đang khóc kìa!”
“Không có, bụi bay vào mắt thôi.”
“Chú nói dối.
Hơn