Hai người đều không lên tiếng.
Cuối cùng, Chu Dương nhếch môi, nghiêng người để Thời Ngọc Minh bước ra ngoài.
Chờ cô rời đi, đối phương liền nhấn nút.
Thời điểm thang máy di chuyển, tâm tình Thời Ngọc Minh cũng theo đó trầm xuống.
Đêm đã khuya, toàn bộ khách sạn đều chìm vào màn đêm an tĩnh.
Kí ức về ba năm trước trong khoảnh khắc hiện lên vô cùng rõ ràng, đặc biệt là dáng dấp lo lắng của Chu Dương.
“Cô Thời, vậy cho nên khoảng thời gian này, cô vẫn luôn lừa gạt tiên sinh?”
“Cậu đoán xem?”
“Tại sao? Tiên sinh đã vì cô mà…”
“Chẳng có lí do gì cả.
Đây là Phong Đình Quân nợ tôi, mà anh trai lại giống như cha.
Đáng tiếc, bố mẹ Phong Đình Quân đã mất, vây để anh ruột đến trả nợ thay đi.”
Thời Ngọc Minh nghe tiếng nhân viên sân bay thúc giục, hít sâu một hơi, khép hờ mắt, lạnh nhạt trả lời.
Chu Dương trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy khó tin.
Thời Dương vào trong cũng là lúc Thẩm Như Ý tỉnh táo cả người.
Cô nhỏ giọng hỏi.
“Đứa nhỏ kia, tên là Tiên Thúy sao?”
“Ừm, Thời NDương, Thời Nguyệt và Tiên Thúy.”
“Dễ nghe quá đi mất.
Đứa nhỏ chắc giờ cũng ba tuổi rồi ha? Nhỏ hơn Thời Nguyệt mấy tháng tuổi thì phải.”
“Ừm, tuy rằng nhỏ hơn nhưng vô cùng năng động nghịch ngợm.
Mỗi ngày có thể nhảy nhót lung tung khắp mọi nơi, chỉ cần không để ý thì hợp đồng văn kiện liền bị con bé phá hỏng, xé rách hết cả.”
“…Hay lắm.
Nhỏ xíu mà lợi hại như vậy à?”
Thẩm Như Ý trợn tròn mắt, không nói nên lời.
Thời Ngọc Minh mệt mỏi xoa mi tâm.
“Ừm.
Nhưng được cái Tiên Thúy rất nghe lời Thời Dương.
Trừ thằng bé ra, ai nói gì cũng đều không nghe.”
“Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
Thẩm Như Ý phì cười, sau đó thoáng khựng lại.
Trong nháy mắt, cô chần chừ muốn nói lại thôi, hít sâu một hơi mưới dám mở lời.
“Ngọc Minh, một mình cậu khổ cực chăm sóc ba đứa nhỏ, hơn nữa Tiên Thúy còn…Nếu như có chuyện gì mình giúp được, xin cậu hãy nói với mình.”
“Thời Dương với Thời Nguyệt đều hiểu chuyện, cái khó nằm ở Tiên Thúy.
Tuy nhiên may mắn mẹ với Hoắc tổng thường xuyên giúp mình trông bọn nhỏ, mọi thứ vẫn ổn cả.
Hơn nữa, nhờ có Tiên Thúy mình mới trở nên bận rộn đến thế.
Như Ý, cậu biết không, mình rất muốn bản thân ngập trong công việc, để không còn thời gian suy nghĩ đến những thứ khác được nữa…”
“Ngọc Minh, Tiên Thúy ở thời điểm hiện tại như vậy đã tính là tốt chưa? Bác sĩ có nói gì về chuyện phát sinh không?”
Thời Ngọc Minh trả lời, nhưng đây chính là đòn trí mạng.
“Bác sĩ nói, là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Lần này mình trở về, có ba chuyện.
Quan trọng nhất là chuyện của Tiên Thúy, thứ hai là chuyện tảo mộ bố…”
“Vậy còn chuyện thứ ba?”
“Chuyện thứ ba…Như Ý, hôm nay là ngày mấy rồi?”
“Mười hai tháng sáu, sao vậy?”
“Chỉ còn nửa tháng…”
“Cái gì nửa tháng cơ?”
“…Không có gì đâu.”
Thời Ngọc Minh không biết bản thân do quay về nước nên mới sợ sệt, tâm tình nhạy cảm hay không.
Cuối cùng Thẩm Nhưu Ý không trụ được nữa, quay trở về phòng ngủ, chỉ còn mình cô đứng bên ngoài ban ngắn, chờ bình minh lên.
May mắn hôm nay trời đẹp, trắng sáng sao thưa, nhìn những vì sao lấp lánh kia, đỡ cô đơn hơn phần nào.
…
Tập đoàn Tân Phong.
“Phong tổng, tôi vừa sàng lọc ra một nhóm người ưu tú để tiến hành phỏng vấn.
Trên cơ bản về học thức lẫn khí chất đều không tệ, hơn nữa còn có kinh nghiệm làm thư ký.
Tổng giám đốc có muốn đi xem không ạ?”
Giám đốc phòng nhân sự gõ cửa, trịnh trọng thông báo.
Cả đêm qua, Phong Đình Quân vẫn chưa chợp mắt được chút nào.
Thời điểm đứng dậy, đôi chân loạng choạng, suýt nữa thì ngã.
Giám đốc phòng nhân sự sợ đến tái cả