“Lục…”
Lục Danh nháy mắt với Minh Ngọc, ra hiệu cô đừng nói sau đó hắng giọng hỏi: “Tôi phải ký ở đâu?”
“Chỗ này.”
“Được rồi.” Lục Danh ký tên xong, không nói câu nào bèn kéo Thời Ngọc Minh ra khỏi đồn cảnh sát.
Thời Ngọc Minh lại nhình thấy chiếc MV Augusta quen thuộc.
Một màu đen tuyền, vẻ ngoài hoang dã và hai thái cực được thể hiện rõ ràng trên chiếc xe này, tuy nhiên chiếc xe lại vô cùng tinh tế mà không hề có cảm giác mâu thuẫn nào.
Lục Danh đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm trong tay, nhẹ nhàng cười: “Cô làm sao vậy? Nhanh lên nào! Nếu có người bên trong phát hiện chúng ta không phải là vợ chồng thì cô không đi được đâu!”
Thời Ngọc Minh tay khệ nệ ôm chiếc mũ bảo hiểm: “Tổng giám đốc Lục, làm sao anh biết tôi đang ở trong đồn cảnh sát?”
“Cô cho rằng tôi cũng giống như cô mỗi ngày trong đầu đều chỉ có người tiên sinh đó.
Cô không biết xem tin tức sao?” Lục Danh liếc Ngọc Minh một cái rồi hừ một tiếng nói: “Gan cô cũng to đấy.
Tôn Bảo ngày hôm nay lại gây rắc rối rất lớn như vậy.
Bao năm qua cô đã vất vả để gây dựng lại công ty.
Lần này thì ổn rồi, mọi chuyện đã kết thúc, Tôn Bảo không thể gây thêm bất cứ phiền toái nào nữa.
”
Thời Ngọc Minh có chút thất vọng : “Có lẽ… Tôi không thích hợp quản lý công ty.”
“Cô là một nghệ sĩ trời sinh”, Lục Danh nói với một giọng rất kiên quyết: “Tôi đã từng xem bộ nhẫn dòng Sao sáng mà cô thiết kế khi tôi còn ở Milan, thật sự khiến người khác thấy kinh động.
Con người luôn có điểm mạnh và điểm yếu.
Tài năng thiết kế trang sức của cô cao như vậy, có lẽ về phương diện khác nhất định sẽ hơi kém một chút, như vậy là sự công bằng của ông trời.
Nếu không người khác làm sao có thể sống được với cô?”
Thời Ngọc Minh cảm thấy thích thú trước giọng điệu khinh khỉnh của Lục Danh.
Trong lòng cô cũng hiểu rằng miệng của Lục Danh giống như rắn hổ mang chúa vậy, nhất định phải khiến người ta tức tối mà phun ra tuyết.
Hôm nay, anh lại có thể nói ra những lời này để an ủi cô, điều này thực sự không phải là dễ dàng với anh.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm này của anh.
“Dù sao cũng cảm ơn vì anh đã đến đây hôm nay.”
Lục Danh đội mũ bảo hiểm leo lên xe, anh bấm còi hai lần thúc giục cô: “Nếu cô thực sự muốn cảm ơn tôi, cô có thể đi cùng tôi đến một nơi.”
“Ở đâu vậy?”
“Trên đường đi tôi sẽ nói.”
Thời Ngọc Minh không nói cũng không di chuyển.
Lục Danh nghiêng đầu nhìn cô thích thú: “Sao, cô không dám lên à? Sợ tôi lái xe quá nhanh?”
“Không có”, Thời Ngọc Minh nhanh chóng đội mũ bảo hiểm một cách thoải mái và ngồi lên đằng sau xe máy của Lục Danh: “Tôi không sợ, anh đi càng nhanh càng tốt.”
Lục Danh nhếch miệng: “Cô đừng hối hận đấy.”
“Tôi sẽ không hối hận…!”
Sau hơn ba năm, mà cũng gần bốn năm rồi, Thời Ngọc Minh mới một lần nữa cảm nhận được cơ thể mình dường như đang bay phía trước còn hồn phách đuổi theo phía sau lưng.
Lục Danh cưỡi xe máy chở cô len qua dòng xe đông đúc như làn nước hai bên đường.
Chiếc xe máy màu đen giống như một con rắn khổng lồ linh hoạt, lao tới lui giữa hai làn đường rồi chợt rẽ một đường theo hình số 8, ngay lập tức một chiếc ô tô bị bỏ lại phía sau.
Bẻ lái lần cuối, chiếc xe dừng lại trước lối vào của núi Thanh Vân.
“Đây là…”
“Núi Thanh Vân, cô đã từng đến đây chưa?” Lục Danh chỉ vào con đường bao quanh núi phía trước và hỏi cô một cách khiêu khích: “Cô có dám đánh cược một ván không?”
“Anh muốn đánh cược gì?”
“Định mệnh”, Lục Danh nói: “Thời Ngọc Minh, cô đã sống quá mệt mỏi rồi, tôi chỉ nhìn thôi cũng đã biết là mệt.
Nếu không phải Thẩm Như Ý nói, tôi cũng không biết cô trở về lần này lại là vì một đứa trẻ.
Lần trước vì cứu con trai mà cô phải dây dưa với Phong Đình Quân.
Lần này lại là vì một đứa trẻ không có chút quan hệ máu mủ gì với cô sao? Cô là Nữ Oa sao? Trẻ con trong thiên hạ này tất cả đều là con của cô ư? ”
Thời Ngọc Minh sững sờ một lúc mới đáp lại: “Như Ý đã nói gì với anh?”
“Đồ ngốc Thẩm Như Ý này chỉ cần một ly rượu thôi, mọi chuyện cô ấy đều kể ra hết.”
Thời Ngọc Minh cởi mũ bảo hiểm và nhảy xuống xe: “Thời Nguyệt thì khác.
Tôi có lý do để cứu con bé.”
Lục Danh giễu cợt: “Còn có lý do gì? Cô có giao tình gì với cha mẹ con bé sao? HoắcTuân thì là kẻ cặn bã, còn cô gái kia thì là người mẹ vô trách nhiệm, cô ta sợ phải trả tiền chữa bệnh mà đem bỏ đứa bé đi.
Cô ta cũng biết chọn địa điểm đấy, hết lần này tới lần khác mang đứa trẻ đặt trước cửa nhà Thẩm Như Ý.
Như vậy là sao? Là muốn Hoắc Tuân kia cảm thấy hạnh phúc khi được làm cha sao? ”
Núi Thanh Vân ở ngoại ô cách khá xa thành phố.
Bây giờ đang là thời tiết tháng mười hai, gió trên núi vẫn còn hơi lạnh.
Gió thổi làm mái tóc Ngọc Minh có chút rối nhẹ, cô lấy tay vén gọn lại sau tai: “Tôi sẽ không làm phiền tới anh ta và Như Ý, đừng lo lắng, tôi có thể tự mình chăm sóc cho Thời Nguyệt.”
“Chăm sóc cái quái gì! Trước tiên cô hãy chăm sóc tốt cho bản thân đi đã! Nhân tiện, tôi hỏi cô, công ty của cô định tính thế nào? Có muốn tôi…”
Thời Ngọc Minh chen lời, dứt khoát từ chối: “Không”
Lục Danh bực bội, hai tay chống nạnh rồi trịch thượng nói với nàng: “Tôi còn chưa nói xong!”
“Tôi biết anh sẽ nói gì.”
“Vậy rồi sao, định để cho nhà cậu của cô quét sạch mọi tâm huyết của bố cô sao?” cùng nhảy thêm nhiều hố truyện tại nhảy hố !
Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Đương nhiên là không.”
“Vậy cô còn có cách nào khác sao? Cô bây giờ thậm chí ngay cả vốn cũng không có không phải sao? Cô có biết Phong Đình Quân đang đàm phán hợp tác với các nhà cung cấp đá quý châu Phi và anh ta sẽ độc