Nụ cười của Phong Đình Quân đông cứng lại trên gương mặt anh.
Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, cởi áo khoác âu phục trên người đắp kín cho con, tiếp tục không nói một lời.
“…tôi mới là bố của bọn nhỏ.”
“Nhưng dõi theo chúng lớn lên, là tiên sinh.”
Hô hấp của Phong Đình Quân trở nên nặng nề, có chút bất mãn: “Dương…đúng là tôi chưa từng chăm sóc, nhưng tôi đã từng chăm sóc Minh Nguyệt.”
“Đó là anh trực tiếp mang Minh Nguyệt từ bệnh viện đi, chưa từng hỏi qua ý kiến của tôi, hơn nữa anh đưa con bé đi cũng là giao cho chú Lâm quản gia ở nhà cũ chăm sóc còn anh vẫn như cũ ở cũng một chỗ với Cố Quân Nhi.”
“Tôi…”
“Phong Đình Quân, đừng nói về điều này nữa, chẳng còn ý nghĩa gì.”
Phong Đình Quân nghiến răng, ánh mắt sắc bén: “Cho nên, em để cho con của tôi gọi một người đàn ông khác là bố? Em cũng không đi hỏi ý kiến của tôi? Em ít nhất cũng nên nói với tôi một tiếng, để tôi biết chuyện này.”
“Anh đã biết rồi.” Thời Ngọc Minh nhíu mày: “Không phải anh còn chúc phúc cho tôi hay sao.
Anh đã quên rồi ư?”
“Ha!” Phong Đình Quân cười lạnh một tiếng: “Tôi làm sao có thể chúc phúc cho em với một người đàn ông khác? Tiên sinh kia của em, tôi còn chưa từng gặp anh ta, còn chưa chắc anh ta có phải là tên gạt người hay không, anh ta chính là nhìn thấy em đã đi đến bước đường cùng, cho nên thừa dịp vào xen vào, xem là chính nhân quân tử gì chứ?”
Trong lòng Thời Ngọc Minh cũng âm ỷ chút lửa giận: “Vậy anh đây là tính làm cái gì? Oan ức thay tôi, nghi kị thay tôi, chẳng lẽ anh chính là chính nhân quân tử?!”
“Ít nhất tôi cũng thật lòng yêu thương em, anh ta thì sao? Em và anh ta cũng chỉ quen biết nhau có mấy tháng mà thôi, tôi cũng không tin, tình nghĩa mười mấy năm của chúng ta, chẳng lẽ cũng không sánh nổi tình cảm giữa em và anh ta chỉ hơn mười ngày?”
Thời Ngọc Minh lạnh lùng nói: “Mười mấy năm tình nghĩa thì có thể làm gì? Còn không phải nói trở mặt liền trở mặt? Phong Đình Quân, trước đó chính là vì suy nghĩ chúng ta có mười mấy năm tình nghĩa, xem như anh hiểu lầm tôi, anh hoài nghi tôi, ít nhất cũng cho tôi một cơ hội để giải thích, anh nghe tôi nói hết lời rồi phán định tôi có tội hay không cũng chưa muộn.
Thế nhưng là anh thì sao, anh cho tôi cơ hội để nói chuyện sao?”
“Tôi…” Phong Đình Quân có chút ảo não: “Tôi…Khoảng thời gian đó tinh thần của tôi có vấn đề, không phải trạng thái bình thường.
Minh, bây giờ tôi nghĩ lại, tôi cũng không biết đoạn thời gian kia tôi là thế nào, vì sao lại như thế…”
Phong Đình Quân tiếp tục nói: “Thế nhưng bây giờ em đã trở về rồi, hơn nữa tiên sinh kia…cũng không còn nữa.
Minh, tôi nghĩ, có lẽ chúng ta…”
“Không có có lẽ.” Thời Ngọc Minh nói chắc như đinh đóng cột.
Phong Đình Quân không hiểu: “Em muốn ở giá vì anh ta? Rốt cuộc anh ta có gì tốt, đáng để em làm như vậy?”
“Phong Đình Quân, anh biết không, khi tôi vẫn còn là vợ của anh, tổng giám đốc Hoắc cũng từng hỏi tôi câu này, anh ta hỏi tôi, anh rốt cuộc có gì tốt đẹp, anh ta có cái gì không sánh được với anh.”
Phong Đình Quân nhíu mày: “Tên luật sư đó? Quả nhiên anh ta đối với em có tình ý.”
“Trước đây có thể có, nhưng hiện tại là hoàn toàn không.
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc đó tôi không biết vì điều gì, đã chật vật thành như vậy, còn vọng tưởng anh có thể quay đầu lại.
Nhưng mà sau này tiên sinh dạy cho tôi một đạo lý…có phá lối xưa, mới làm được đường mới.
Nếu như tôi không quan tâm anh nữa, anh chẳng là cái thá gì cả.”
Nghe được lời nói này, trong lòng Phong Đình Quân đau như ngàn mũi kim đâm.
Anh liên tục hít thở sâu nhiều lần, mỗi một lần muốn mở miệng, lời đã đến khóe miệng lại vẫn nuốt ngược trở lại.
Chẳng là cái thá gì?
“Minh, bây giờ tôi thật sự mong rằng em hận tôi, còn tốt hơn nhiều so với việc không quan tâm gì như hiện tai.”
“Chỉ có không quan tâm, tôi mới có thể không đau lòng, mới có thể bước tiếp.”
“Vậy em hiện tại thì sao? Có thể thử không