Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Thật Ra Tôi Không Vĩ Đại Vậy Đâu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lông mi của Thời Ngọc Minh khẽ run, cô không trả lời.
Sắc mặt Phong Đình Quân chợt u ám, Thời Ngọc Minh quay đầu nhìn lén anh một cái, chỉ thấy anh mím chặt môi, đường viền quai hàm góc cạnh như dao giờ đây càng trở nên sắc nhọn hơn, cả người anh như đang tản ra hơi thở lạnh như băng.
“Đừng nhìn anh, nhìn đường đi.” Phong Đình Quân nói.

“… Anh còn nhớ rõ trước kia con đường này trồng đầy cây gạo, lúc nở vô cùng đẹp.”
Phong Đình Quân cũng nhìn thoáng qua bên ngoài, giọng điệu anh vẫn không vui: “Hoa cây gạo dù đẹp thì có đẹp, nhưng dễ dàng rụng xuống đất bị người đi đường dẫm đạp, làm cho giày và đường đều trở nên dơ bẩn, nên sau đó người ta đổi thành cây đa.”
Thời Ngọc Minh gật đầu.
Cây đa là loại cây có thể gặp được ở bất kỳ đâu trong thành phố Hòa Văn, khách sạn Dung Thành cũng vì điều này mà lấy cái tên đó.
Cây đa lớn có bộ rễ dài, những sợi râu rủ xuống nhìn từ xa trông rất giống mái tóc của một vị mỹ nhân nào đó.
“Đúng rồi, anh nói có tin tức về người tương thích?”
Phong Đình Quân nhìn cô một cái rồi nói: “Em nguyện ý lên xe của anh chính là bởi vì điều này phải không?”
“Nếu không thì vì cái gì?”
“Anh còn tưởng rằng em nhớ tới cây gạo, tóm lại cũng sẽ vẫn nhớ đến chút tình bạn cũ.”

không tìm thấy vậy đi đến các thành phố khác tìm.”
Thời Ngọc Minh suy sụp dựa vào ghế, cô bất lực gật đầu: “Cũng chỉ có thể làm vậy thôi.”
“Em có thể nói cho anh biết, vì sao em không quen biết gì cô bé Tiên Thúy nhưng lại mất công cứu cô bé đó không? Hay chỉ vì em thương hại cho cô bé, không muốn nhìn sinh mạng nhỏ bé đó rời đi?”

“… Thật ra tôi không vĩ đại vậy đâu, tôi cũng có tâm tư riêng.”
“Tâm tư gì?”
Phong Đình Quân thấy cô không nói, trong lòng cũng hiểu rõ, anh chắc chắn nói: “Có liên quan đến Tiên sinh sao?”
Thời Ngọc Minh có chút kinh ngạc nói: “Sao anh biết?”
“Mỗi lần em im lặng không nói, đều sẽ liên quan đến anh ta.” Phong Đình Quân nói: “Vừa rồi anh hỏi các người có phải ở chung một phòng ngủ không thì em cũng không trả lời anh.”
Thời Ngọc Minh há miệng thở dốc, cô định giải thích nhưng lại cảm thấy có chút bất lực: “Tôi và Tiên sinh đúng thật là ở cùng một phòng ngủ, nhưng anh ta rất bận, tôi cũng bận nên dù nằm chung một giường chúng tôi cũng không có… Thôi, tôi cần gì phải giải thích chuyện này với anh chứ”
Kít…
Một tiếng phanh gấp vang lên.
Thời Ngọc Minh cảm thấy mình suýt nữa đã văng ra ngoài rồi.
Phản ứng đầu tiên của cô là xem xét hai đứa nhỏ, cũng may hai đứa bé ngồi trên ghế trẻ em đều an toàn không có chuyện gì.
Cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô có chút bất mãn nói: “Trên xe có con nít, lái xe cẩn thận một chút được không?”
Sắc mặt Phong Đình Quân hơi phức tạp, anh thấy bọn nhỏ không sao rồi mới hỏi ngược lại cô: “Em nói, em và Tiên sinh chưa từng có?”
Thời Ngọc Minh cắn môi nói: “Anh hỏi cái này làm gì?”
“Ha ha ha ha!” Sắc mặt Phong Đình Quân trở nên sáng sủa lên: “Mấy tháng liền mà các người cũng không có? Là do anh ta… Không được sao?”
Thời Ngọc Minh nghiêm mặt nói: ‘Anh có thể tôn trọng một chút không?”
Phong Đình Quân gật đầu nói: “Cũng đúng, người chết là lớn nhất nên tôn trọng mới đúng.

Nhưng mà các người chưa từng trở thành vợ chồng thật sự khiến anh thật sự bất ngờ.

Ngọc Minh à, anh biết em không thích nghe, nhưng anh muốn nói với em rằng nếu một người đàn ông không chạm vào một người phụ nữ, hoặc là anh ta không được, hoặc là bởi vì vốn dĩ anh ta không yêu cô gái đó.

Em đoán Tiên sinh là loại người nào?”
“Còn có một loại là anh ta tôn trọng tôi, chỉ cần tôi chưa nói có thể thì anh ta sẽ không chạm vào tôi.”
“Em tin sao?”
“Vì sao tôi không tin chứ? Lúc ấy anh cũng không phải như vậy sao, tới lúc sắp kết hôn mới…”
Nhắc đến chuyện cũ cả hai người đều ngừng lại.
Thanh xuân qua đi, nó luôn là tầng chót trong trái tim, theo tuổi tác dần lớn hơn, đoạn ký ức phủ đầy bụi bặm này cũng sẽ được chôn cất càng sâu hơn, chỉ có người trong cuộc mới được chạm vào.
Người như vậy, trong hơn ba mươi năm cuộc đời của anh có mấy người?
Phong Đình

Quân buồn bã nói: “Ngọc Minh à, vì sao chúng ta biến thành như bây giờ?”
Thời Ngọc Minh cười khổ đáp: “Bởi vì vận mệnh.”
“Em còn trách anh sao? Thật sự, cả đời cũng không thể tha thứ cho anh sao?”

“Tôi không biết cuộc đời của tôi sẽ dài bao nhiêu, cho.
nên không có cách nào trả lời câu hỏi này của anh.”
“Cho nên, nhất định là phải chờ đến lúc chúng ta đều đi đến đoạn cuối của sinh mạng, em mới có thể nói cho anh biết đáp án sao?”
Thời Ngọc Minh trả lời: “Kỳ thật cũng không cần chấp nhất như vậy, sinh mệnh quá dài, thời gian lại rất ngắn cứ lo sống tốt là được.

Cuộc sống bây giờ của anh đều khiến người ta hâm mộ không thôi.

Sản nghiệp của anh lại lớn như vậy, nhân viên của anh ít nhất cũng có mấy vạn người, bớt đa sầu đa cảm đi, vẫn nên đối mặt với hiện thực quan trọng hơn.”
Bíp…
Phía sau truyền đến tiếng còi xe chói tai, không tiếng động mà thúc giục bọn họ.
Vừa rồi Phong Đình Quân đỗ xe bên ven đường, bây giờ là lúc cao điểm tan làm, đằng sau họ còn có mấy chiếc xe.
Thời Ngọc Minh thúc giục: ” Mau lái xe đi, đừng chậm trễ người phía sau.”
Chiếc xe chậm rãi khởi động, lần nữa tiến vào làn đường.
Hai người cũng không nói chuyện nữa, bầu không khí trong xe cực kỳ tĩnh lặng.
Hai đứa nhỏ ngồi song song trên ghế trẻ em cũng an tĩnh.
Thời Ngọc Minh nhíu mày nhắc nhở Phong Đình Quân: “Sau này trước mặt con nít đừng nói mấy chuyện đó nữa.”
Trong lòng Phong Đình Quân cũng tức giận, anh cố ý nhướng mày hỏi: “Chuyện gì cơ?”
“Chính là… Anh tự biết.”
“Anh không biết.”
“Anh có thôi ấu trĩ đi được không?”
“Ngày đầu em quen biết anh à?”
Thời Ngọc Minh không muốn để ý anh nữa.

Nếu nói đến người hiểu biết Phong Đình Quân nhất trên thế giới, thì ngoại trừ bác trai Phong và bác gái Phong ra đó chính là cô.
Có lẽ thiên tài thì luôn có chút kỳ quái, tính cách của Phong Đình Quân thật sự rất phức tạp.

Trong giai đoạn tình yêu bọn họ cuồng nhiệt thì anh là người đàn ông dịu dàng nhất thế giới, nói chuyện cũng nhẹ nhàng giống như sợ làm cho cô sợ vậy.
Nhưng ở giai đoạn bọn họ quyết liệt, anh lại giống như điên loạn, gân xanh trên cổ đều nổi lên.
Mà bây giờ?
Có vẻ anh đã trở về là Phong Đình Quân mười bảy tuổi, ấu trĩ lại bá đạo.
Thời thiếu niên của anh, Thời Ngọc Minh nghĩ vậy thì khóe môi khẽ cong lên, không biết thời thiếu niên của những nam sinh khác thế nào, nhưng Phong Đình Quân chính là dáng vẻ đó, con cưng của trời, lại là nhân vật nổi tiếng trong trường học, năm nào cũng xếp hạng nhất và năm nào cũng khiến giáo viên đau đầu.
Cũng không biết những nhân viên của anh có cảm tưởng gì khi nhìn thấy anh lạnh lùng như một tảng băng di động, nếu là Phong Đình Quân mười bảy tuổi thì chắc cũng không ngờ rằng bản thân anh sẽ biến thành bộ dạng như bây giờ.
Trong lúc suy tư thì họ đã đến khách sạn Dung Thành rồi.
Thời Ngọc Minh mở cửa xe chuẩn bị bước xuống thì lại bị Phong Đình Quân kéo lại một chút, hình như anh cũng không tính toàn dây dưa gì, chỉ là nhắc nhở cô rằng bản thân còn có chuyện muốn nói.
Thời Ngọc Minh dừng lại rồi chờ anh nói.
“Chú Lâm gọi đến nói ông nội đã khỏe hơn một chút rồi, bảo thứ bảy này anh dẫn theo em và bọn nhỏ đến thăm ông.”
“… Cuối tuần được không?”
“Thứ bảy em có hẹn sao?”
Sắc mặt của Phong Đình Quân lại không vui: “Hẹn ai? Lục Danh sao?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện