Cô khẽ gật đầu: “Được, vậy phiền cô rồi”
Nữ phiên dịch rửa tay, đập trứng một cách điệu nghệ: “Tôi là Bạch Oanh”
“Bạch Oanh” Thời Ngọc Minh gọi một tiếng, biểu thị mình đã nhớ rõ: “Chào cô, tôi là Thời Ngọc Minh.”
“Đúng là một cái tên hay.”
“Cảm ơn, là bố đặt cho tôi đấy”
“Bố cô chắc chắn rất thương cô, mới đặt cho cô một cái tên ý nghĩa như vậy.”
“Đúng vậy, ông ấy thương yêu tôi nhất”
“Ngày các người kết hôn, là do ông ấy khoác tay cô bước lên giáo đường sao”
Thời Ngọc Minh đang cắt một quả dứa: “Ông ấy… đã qua đời nhiều năm nay rồi.”
“A… tôi xin lỗi”
“Không sao,’ Thời Ngọc Minh cười nói: “Còn cô, nghe cô nói tiếng phổ thông rất chuẩn, chắc là sống ở đây từ nhỏ hả, sao lại đến châu Phi? Người nhà cô cũng ủng hộ cô sao?”
Bạch Oanh dang hai tay ra: “Bởi vì Alexander cho tôi rất nhiều tiền, hơn nữa người nhà tôi cũng không quan tâm tôi đang ở đâu, đang làm gì.
Trứng này là chiên hả?”
“Cũng được.”
“Thịt chua xào dứa thì sao? Có cần xào dứa trước không?”
Thời Ngọc Minh nói: “Món này phức tạp hơn.
Đầu tiên cắt thịt thành từng lát, ướp gia vị, bột bắp rồi chiên trên chảo, phải chiên hai lần thì thịt mới giòn và ngon.
“
“Phức tạp thật, sau đó?”
“Vậy thì cô giải quyết như thế nào?”
“Cứ chọn những món có mùi không nặng, tươi ngọt một chút, anh ấy tương đối thích ăn cá, trước đây tồi còn dùng những gia vị khác nhau làm ra được hơn hai mươi món cá…”
Đang nói giữa chừng, đột nhiên cô dừng lại: “Có phải tôi nói nhiều lắm không?”
Bạch Oanh lại nói: “Vừa nãy tôi vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ tôi khá chắc chắn rằng cô và .Jun thực sự là một đôi.
Món thịt xào ớt cay dường như cô thường không hay làm lắm, nhưng món thịt xào dưa chua phức tạp như thế này thì lại rất kiên nhẫn và tỉ mỉ, có thể khiến một người phụ nữ phí tâm phí sức vào nấu nướng như vậy chỉ có một lý do duy nhất… chính là vì người đàn ông cô ấy yêu.
“
Thời Ngọc Minh ngây người ra cười: “Cô quả nhiên là tới thăm dò”
Bạch Oanh không đồng ý: “Được người ta ủy thác thì phải cố gắng chứ, không giấu gì cô, Jun lần này kết hôn nhanh như: vậy, những người biết anh ta ai có thể tin được chứ? Alexander thật sự lo lắng anh ta sẽ vì lần hợp tác này mà tìm một người phụ nữ biết nghe lời tới cho xong chuyện, lần này ông chủ lớn như vậy từ châu Phi xa xôi bay tới đây, cũng không gọi anh ta một tiếng, đột nhiên tới thăm như vậy, chính là muốn xem thử chuyện anh ta kết hôn rốt cuộc là thật hay là giả.
“
Thời Ngọc Minh vẫn còn cảm thấy hơi khó hiểu: “Alexander thực sự coi trọng việc kết hôn và chưa kết hôn đến vậy sao?”
“Đúng; Bạch Oanh gật đầu: “Anh ta từ nhỏ lớn lên trong một đống đá quý, theo anh ta, mỗi viên đá quý được chế tác.
thành một món phụ kiện đẹp đều có linh tính của nó.
Nếu nó đơn giản được coi như một món đồ hàng hóa, làm công cụ kiếm tiền, anh ta tuyệt đối sẽ không lấy số đá quý đó ra, có nhiều tiền đi nữa cũng không được.
Cho nên anh ta hi vọng, người lấy được số đá quý này, ít nhất cũng phải biết trân trọng, biết yêu, có trách nhiệm, chứ không phải chỉ đơn giản là một thương nhân vì lợi ích.
“
Thời Ngọc Minh đột nhiên nhớ đến cuộc nói chuyện của cô với Phong Đình Quân.
Bây giờ anh…