Quên đi, tôi sẽ vẽ cho cổ xem.
Tôi có thể mượn máy tính của cô được không?” Nữ bác sĩ ngập ngừng rồi gật đầu, đây máy tính xách tay đến trước mặt anh Phương Đình Quận tải phần mềm vẽ về một cách thành thạo, trước kia Thời Ngọc Minh vẫn luôn không thích dùng máy tính để vẽ thiết kế, mà luôn thích vẽ bằng tay.
Tuy nhiên bài tập về nhà mà giáo sư giao về, đều là giao bản thảo điện tử, anh luôn là “chân chạy vặt” giúp cô phác thảo bản thảo vẽ tay ra thành bản thảo điện tử.
Sau một thời gian, anh còn thành thạo phần mềm vẽ hơn cả cô.
Anh chỉ cần mất vài phút, để vẽ được một bức tranh trên bảng vẽ điện tử.
Trên đỉnh núi cao chót vót, quả thật không có địa điểm tham quan nào cả, chỉ toàn đất đá và sỏi, còn có một cái cây đa to không ai biết là cái cây đa đó bao nhiêu tuổi đời rồi.
Nhưng mà nhìn về phía đằng xa, có thể thấy rõ ràng ranh giới giữa biển và đất, còn có một nửa đầu ông mặt trời chiếu rọi ánh sáng.”
Được rồi, chính là như thế này” Anh đưa lại máy tính xách tay cho nữ bác sĩ:
“Đêm hôm qua tôi nằm mơ thấy đỉnh núi Vân Đài, chính là như thế này.
Tôi muốn làm phiền cô giúp tôi xem xem, rốt cuộc có phải như thế này không” Anh nhìn đồng hồ:
“Người lái xe mà tôi gọi có lẽ là đang ở dưới nhà rồi, bây giờ là năm giờ, tôi đã kiểm tra qua là mặt trời mọc lúc năm rưỡi, bây giờ qua đó thì trùng hợp xem được.”
Nữ bác sĩ nhìn chằm chằm vào bức vẽ trên màn hình máy tính, chợt nhớ ra một điều gì đó:
“Anh Phong, lần trước anh có nói với tôi rằng, anh mơ thấy một cây hải đường rất to lớn”
“Chính xác.”
“Đã tìm ra chưa?”
“Chưa.
“Vậy đỉnh núi lần này, e rằng chỉ là cảnh trong mơ của anh mà thôi.
Tôi có thể giúp anh đi để nhìn thấy, nhưng mà hi vọng càng lớn, thì thất vọng càng lớn, tôi hy vọng anh đừng có quá ôm nhiều hy vọng, cho dù ngay cả khi tôi lên xem nó, dáng vẻ nơi đó có khác với giấc mơ của anh, thì tôi cũng hy vọng anh có thể chấp nhận một cách bình tĩnh, tôi sợ rằng nếu như kết quả cuối cùng không như anh mong muốn, thì sẽ càng làm xấu thêm tình trạng bệnh của anh”
“.
Được” Phong Đình Quân nhắm