“Bác sĩ tâm lý cũng thấy không thể nào tin được.” Anh cười: “Cũng thật kì lạ, đến bản thân anh còn cảm thấy không thể tin được."
Thời Ngọc Minh nhỏ giọng hỏi: "Trước đây anh chưa từng bao giờ đến núi Vân Đài sao?"
"Chưa đến, một lần cũng chưa đến."
"…Ồ."
"Em cũng không tin sao? Chuyện này thật sự là có chút thâm sâu khó hiểu, bản thân anh cũng không đoán ra được chuyện gì đang xảy ra."
Thời Ngọc Minh nói: "Anh có thể...!giới thiệu bác sĩ tâm lý của anh cho em được không?"
Nụ cười của Phong Đình Quân biến mất: "Làm sao vậy? Em cũng bị bệnh à?"
"Không có, em rất khỏe."
"Đó là bọn trẻ..."
"Bọn trẻ cũng rất tốt, em chỉ muốn hỏi cô ấy vài câu."
Phong Đình Quân hiểu ra: "Về tiên sinh sao?"
Cô liếm môi, rồi gật đầu: "Đúng vậy."
Anh cười đau khổ: “Em đúng là thật thà lắm, một chút cũng không giấu giếm sự lo lắng cho tiên sinh."
Thời Ngọc Minh nói: "Em nghĩ rằng cởi mở và trung thực thì sẽ tốt hơn, từ lúc bắt đầu sẽ nói rõ ràng tất cả mọi chuyện, cơn hơn là làm mọi người hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì?"
"..."
"Hiểu lầm vẻ mặt thiện cảm của anh đối với em là bởi vì anh thực sự chỉ là người thay thế cho anh ta?"
"..."
"Hiểu lầm là em và anh giả vờ yêu đương là vì muốn diễn kịch cho ông nội xem, em hoàn toàn không quan tâm đến anh chút nào sao?"
Thời Ngọc Minh thở dài một hơi: "Anh hà tất gì lại..."
“Hà tất gì phải chọn nói rõ ràng?” Phong Đình Quân cười nhẹ: “Ngọc Minh, nói ra, ít nhất anh cũng có thể tự thành thật với bản thân mình, sau này tất cả những nụ cười và sự thân mật mà em dành cho anh, thực ra đều là dành cho một người đàn ông khác, khoảnh khắc đó anh có thể tự nhắc nhở bản thân mình rằng, phải nhận ra rõ ràng chính mình, không thể để bản thân chìm đắm được."
"..."
"Anh nói sai rồi sao? Tại sao không nói nữa."
Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại: "Em không biết nên nói gì."
"Em không cần phải nói gì cả, anh đều hiểu, anh làm sai mọi chuyện, là anh có lỗi với em và các con, đây là những gì anh đáng phải nhận, anh phải nhận lấy, cho dù là bảo anh đi chết, anh cũng sẽ không nói lời thứ hai."
Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng nói: "Em không bảo anh đi chết, anh sống cho tốt đi, vì ông nội Phong, vì hàng nghìn nhân viên trong công ty anh